-
Chỉ với mức lương hưu 1,3 triệu đồng mỗi tháng
bác có đủ sống không?
-
Biết thế nào cho đủ. Nếu chỉ ăn đọt chuối với
măng rừng, quần áo quấn bằng mo cau, quên ti vi, tủ lạnh, điện đóm đi. Nhà thì
bằng tre nứa đắp bùn, mái lợp rơm rạ thì số tiền ấy còn thừa.
-
Bây làm gì còn ai sống như thời ăn lông ở lỗ như
thế. Vậy mà, sau 37 năm cống hiến, một cô giáo mầm non ở Hà Tĩnh chỉ nhận được
mức lương hưu 1,3 triệu đồng, làm sao mà sống nổi.
-
Chính quyền địa phương ăn bớt hay sao mà lương
ít thế?
-
Họ cho biết đã tính đủ đến từng đồng. Vì ở nông
thôn, giáo viên mầm non chỉ được đóng bảo hiểm xã hội từ năm 1995, nên các thầy
cô nói chung chỉ được tính lương hưu từ thời điểm này.
-
Với đồng lương chết đói như thế làm sao mà tồn tại.
Thế người đứng đầu ngành giáo dục đã có ý kiến gì về việc này?
-
Khi nghe thông tin sự việc, ông Bộ trưởng lấy
làm trăn trở lắm. Ông ấy hứa thời gian tới sẽ làm việc với các bộ, ngành liên
quan tìm hướng khắc phục theo hướng có lợi cho giáo viên.
-
Mấy chục năm nay, ông nào cũng hứa sẽ cải thiện
đời sống cho các thầy cô nhưng đã thay đổi được gì đâu, thậm chí có chiều hướng
đi xuống?
-
Phải có niềm tin vào tương lai chứ bác, cho dù
tương lai ấy còn mịt mù và xa xôi vô cùng. Theo tôi, các thầy cô sau ngày về
hưu nên đi buôn chổi đót, chạy xe ôm có khi lại sớm đổi đời, thậm chí còn xây
được biệt phủ.
Cận