Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Giải toả bức xúc



- Bác Viễn đi đâu mà vội vàng thế?
- Tôi ra công viên hóng mát thôi
- Hóng mát mà sao quần áo chỉnh tề thế, kiếm được bà nào mới phải không?
- Bậy nào, tôi ra đó đọc sách.
- Bác đùa đấy à? Công viên là nơi hẹn hò, tí tởn của đám thanh niên, đâu phải thư viện. Mà tôi có thấy bác cầm theo cuốn sách nào đâu?
- Gần đây, có mấy cô bé sinh viên mang sách riêng ra công viên cho mọi người đọc miễn phí, nhiều người ghé qua lắm!
- Đọc sách thì liên quan gì đến sơ mi cổ cồn, cà vạt là thẳng tắp thế kia, tôi chẳng tin.
- Sách vở là tinh hoa của nhân loại, phải trân trọng chứ. Các cụ ngày xưa, trước khi đọc sách thánh hiền phải tắm rửa sạch sẽ bằng nước thơm đấy!
- Thế kia à, tôi tưởng các cụ ngày xưa nghèo lắm, nhất là giới trí thức, ăn còn chẳng đủ, lấy đâu ra nước thơm mà tắm.
- Bác chỉ giỏi vặn vẹo. Đấy là nói một cách hình tượng thôi, không có nước thơm thì tắm nước giếng, nước mưa cũng được.
- Bình nóng lạnh chẳng có, nhỡ hôm trời rét ra tắm mà bị cảm thì vợ con mất nhờ.
- Thôi không nói chuyện với bác nữa, tôi đi đây. Cùn đến thế là cùng.
- Bác bảo ai cùn? Sách ngày xưa quí giá, đáng trân trọng, bởi nó là sản phẩm tâm huyết của bao thế hệ. Ai biết khai thác nó đều nên người cả. Còn sách bây giờ ấy à…
- Nhiều cuốn bây giờ cũng có giá trị đấy chứ!
- Ít lắm, đa phần là “xào nấu”, “cắt dán” của nhau. Có cuốn bệ nguyên chuyện phòng the, đọc xong thấy rạo rực hết cả người, phải nhảy xuống bể nước ngâm một lúc mới hết bức xúc đấy!
- Nhà bác còn có bể để nhảy xuống, chứ đám thanh niên biết giải toả ở đâu. Thảo nào mà tệ nạn xã hôi xuất hiện tràn lan, không kiểm soát được.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
- Chỉ còn cách xây cho mỗi nhà một bể bơi để cho những người không kiểm soát được mình như bác ngâm người xuống đó khi đọc sách đen.
Cận

2 nhận xét:

  1. Bài viết khiến cho người đọc vui buồn lẫn lộn, vui vì lối nói dân dã, đời thường, hài hước, dí dỏm của người viết, buồn vì thấy xã hội ngày càng nhố nhăng, cuộc sống thì tẻ nhạt, giới trí thức thì không được trân trọng...Đúng là chuông rè kêu làm cho sóng dậy, cây lay song sóng mới chỉ ở đáy sông, cây mới lay ở ngọn. Không hiểu người viết vô tình hay cố ý viết theo lối trúng đâu thì trúng như vậy? Có nên chăng viết có trọng tâm hơn, có điểm nhấn hơn để cây lay mạnh hơn, sóng dữ dội hơn?

    Trả lờiXóa
  2. theo em có nhiều cách để giải tỏa bức xúc mà, đâu cứ phải ngâm mình trong bể nước, hichic

    Trả lờiXóa