Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010
Ăn mày đòi xôi gấc
- Bác Viễn này, sau chuyến đi miền Trung vừa rồi tôi phát hiện được một điều rất quan trọng.
- Bác mới tìm được hang động hay cánh rừng nguyên sinh mới à?
- Không, tôi nhận thấy ở miền Trung có rất ít người béo, cơ thể ai cũng sắt lại như cây phi lao ngoài bãi biển vậy.
- Những người gầy thường ít bệnh tật, chắc họ phải tập luyện vất vả lắm?
- Cuộc sống khốn khó luôn rình rập thời gian đâu mà luyện tập thể thao.
- Vậy có khi họ quanh năm phải chạy bão, chạy lũ nên người mới “sọp” như vậy đấy!
- Cũng chỉ đúng một phần. Họ teo tóp như vậy là do sử dụng đồ cứu trợ đấy!
- Bác cứ đùa, người đời thường nhịn ăn để giảm cân, chứ có ai gầy đi vì ăn bao giờ.
- Vậy tôi hỏi bác, bác đã mua bao nhiêu bộ quần áo mới cho đồng bào bị bão lụt miền Trung đợt gần đây?
- Tiền đâu mà mua đồ mới, tôi ủng hộ ít tiền với một bao tải quần áo cũ cho đỡ chật nhà.
- Chính cái lối làm từ thiện bằng đồ thải, đồ thừa của những kẻ như bác đang làm cho đồng bào trong đó khốn khổ hơn đấy!
- Bác đừng có vu oan giá họa. Tôi đã làm gì sai nào?
- Ủng hộ người đang gặp hoạn nạn bằng thứ quần ảo rách nát không đáng làm giẻ lau, cho người bệnh thuốc quá hạn sử dụng, mì ăn liền hỏng, gạo mốc meo… như thế phải tội lắm!
- Bác chẳng hiểu gì tôi cả. Tôi mà ủng hộ quần áo mới, TV đưa hình ảnh người dân ăn trắng mặc trơn lên sóng ai người ta cứu trợ cho nữa. Phải mặc đồ thật rách rưới vào, càng tiều tụy càng tốt, có thế, quốc tế họ mới thương.
- Thế nhỡ thuốc quá “đát”, thịt hộp thối khiến người dân gặp bệnh tật hay chết thì ai chịu trách nhiệm?
- Bác cứ hay cả lo. Sức đề kháng của bà con tốt lắm. Năm nào họ chẳng gặp lũ, năm nào chẳng uống thuốc rởm, ăn gạo mốc mà có sao đâu. Mỗi khi có trận bống đá họ nườm nượp kéo tới sân, hò hét kinh lắm, chứng tỏ là họ rất khỏe.
- Thôi đi, khi con người ta khốn khó, người ta mới cần đến sự giúp đỡ. Việc cho cũng phải có văn hóa, có thế tấm lòng của chúng ta mới có ý nghĩa.
- Ăn mày còn đòi xôi gấc. Không lấy thì cứ trả lại, tôi dùng làm giẻ lau xe.
- Không ai nắm tay được cả ngày. Chẳng may nhà bác gặp lũ, người ta cứu trợ bác mấy cái giẻ rách, bác có chịu được không?
- Tôi sẽ từ chối.
- Vậy bác lấy gì để quấn vào thân?
- Tôi cứ để vậy ngâm mình dưới nước, ai thấy được mà lo.
Cận
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nếu Nguyễn An Ninh sống lại chắc hẳn ông cũng phải bái phục Anh nhiều lắm. "Ngòi bút" sắc nhọn của Anh đã làm cho sóng dữ dội, cây điên đảo, lòng người quay quắt.
Trả lờiXóa