Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011
“Bão” giá vần vũ
- Bác Viễn đi đâu mà thất thểu thế kia?
- Tôi đi làm thủ tục nhập viện bác ạ.
- Chết, bác bị bệnh gì mà sao không nói cho tôi biết vậy?
- Cũng không có gì nghiêm trọng, tôi chỉ mắc chứng ăn khỏe, ngủ khỏe thôi
- Ối giời! cái “bệnh” của bác bao người ước mơ mà chẳng được. Khỏe thế, bác vào viện làm gì?
- Tôi muốn cắt béng đi một nửa cái dạ dày, kéo dài gấp đôi số ruột non, ruột già, mua thuốc uống sao cho có thể thức suốt ngày đêm…
- Tôi hiểu rồi, bác không muốn ngủ để có thời gian tỉnh táo phục vụ chị em chứ gì?
- Bậy nào, tôi cắt dạ dày là để ăn ít đi, kéo dài ruột là để thức ăn đọng lại trong người lâu hơn, không sớm bị đói, muốn thức khuya để có thời gian kiếm tiền nuôi vợ con.
- Có lương hưu rồi, sống sao cho nhàn hạ, thanh thản, sao tự nhiên bác lại muốn bon chen với đời vậy?
- Ai muốn nhọc thân làm gì, nhưng bác tính bão giá vần vũ khắp nơi thế này, đồng lương hưu hàng tháng của tôi với bác giờ chỉ đủ chi dùng cho mấy ngày, không làm thêm thì lấy gì cho vào mồm.
- Thì ăn ít đi, trước ăn 3 bát giờ ăn 1 thôi, quần áo, đồ đạc đừng may, sắm nữa là đâu vào đấy thôi mà!
- Tôi đã làm vậy nhưng không ăn thua bác ạ. Tháng trước tôi đã cấm bà nhà tôi không được tập thể dục nhịp điệu nữa. Già rồi mà còn nhảy tưng tưng như vậy là chóng đói lắm. Ngồi đánh cờ với bác cũng vậy, tôi có dám hít thở mạnh đâu. Cơ bụng hoạt động nhiều là rất tốn cơm.
- Tôi nghe nói nhà nước sắp tăng lương rồi mà.
- Chỉ như gãi ngứa thôi, tượng trưng ấy mà. Nhiều gia đình ở quê đã đẽo cá gỗ treo lên xà nhà để đến bữa nhìn lên đó tưởng tượng là đang ăn cá thật. Giờ ai muốn làm giàu thì chuyển sang sản xuất gà gỗ, giò gỗ, rau muống gỗ
- Vậy sao báo, đài gần đây đưa tin nước mình đã thoát nghèo rồi. Thu nhập bình quân đầu người đã ở mức trung bình của thế giới?
- Không hiểu người ta căn cứ vào tiêu chí nào để phát ngôn như vậy, chỉ biết rằng, lương hưu mỗi tháng của tôi trước đây mua được 2 chỉ vàng giờ chỉ còn nửa chỉ, trước cầm 20 nghìn ra chợ đủ mua thức ăn ngon lành cho cả nhà, giờ 100 nghìn đồng chỉ mua được vài mớ rau, chán lắm!
- Thôi, than vãn phỏng có ích gì, xưa kia, toàn ăn ngô, khoai sắn, cả tháng chẳng được miếng thịt mà bộ đội ta vẫn chạy vù vù ngoài mặt trận, vác B40 truy kích kẻ thù chạy phọt cả bơ sữa ra, giờ thiếu thốn một tí có gì là ghê gớm
- Đói khổ tôi đâu có xá, chỉ tức là những người suốt đời cống hiến như tôi với bác rau muống không có mà ăn, lại có kẻ nhẫn tâm sáng nào cũng cưỡi xe đẹp đi ăn bát phở giá gần triệu bạc.
- Bực làm gì cho tổn thọ. Cái đám đó bên ngoài trông sáng láng thế thôi, bên trong rệu rão hết cả rồi, có tay nào không bị tim mạch tiểu đường đâu. Giời có mắt, không cho ai hết mọi thứ đâu.
Cận
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét