- Nếu bây giờ Bụt chợt hiện ra cho bác Viễn một điều ước thì bác ước gì?
- Tôi ước làm được những điều phi thường như Anh-xơ-tanh, như Niu-tơn, Pi-cat-sô, Vich-to-hu-gô…
- Sao bác không cầu có sức khoẻ, hạnh phúc hay quyền lực, tiền bạc?
- Khoẻ mà chỉ phục vụ riêng mình tôi chẳng ham. Hạnh phúc là một khái niệm mơ hồ, khó nắm bắt. Quyền lực đi liền với sự cô đơn, còn tiền bạc hay làm con người hư hỏng…
- Hôm nay bác triết lí gớm nhỉ. Thế bác muốn trở thành vĩ nhân để làm gì?
- Để sáng tạo nên những điều lớn lao, khiến nhân loại phải tưởng nhớ, biết ơn mình
- Làm được vĩ nhân thì tốt quá. Cái dáng mặt đen, răng vàng, chân vòng kiềng như bác thì đừng có mơ những điều cao cả lớn lao
- Thì tôi cũng biết thân biết phận có dám ước ao viển vông đâu. Tại bác hỏi nên tôi mới đánh liều nói ra suy nghĩ của mình đấy chứ.
- Biết mình biết ta như thế là tốt. Có một đôi vợ chồng trẻ không có sự hỗ trợ của Tiên, của Phật vậy mà đã có hành động thật đáng khâm phục, khiến tôi mấy ngày nay cứ suy nghĩ mãi
- Người có trái tim chai lì như bác mà phải rung động thì không phải chuyện đùa. Chuyện thế nào hả bác?
- Chẳng là có hai vợ chồng đều là nhà báo đã nhận nuôi một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi mấy năm nay
- Ôi dào, có gì đặc biệt đâu, thiên hạ nhận con nuôi đầy ra đấy
- Khi mới sinh cách đây hơn hai năm đứa bé bị ném vào vườn, bị súc vật ăn mất bộ phận sinh dục và một chân
- Nhận nuôi trẻ tàn tật giờ đâu còn là của hiếm. Chắc gia đình đó không có con nên nhận về cho đỡ buồn chứ gì?
- Trái lại, họ đã có hai cậu con trai hết sức kháu khỉnh
- Phú quí sinh lễ nghĩa, họ đủ giàu nên nuôi thêm một đứa nữa thì hề hấn gì
- Họ vẫn ở nhà thuê, với đồng lương công chức họ chỉ sống tạm đủ, hầu như không để ra được bao nhiêu.
- Chắc là họ đã từng làm điều gì đó không phải giờ làm việc nghĩa để chuộc lại lỗi lầm chứ gì?
- Đầu óc bác tối tăm đến thế là cùng. Gần đây, nhờ lòng hảo tâm của xã hội, cộng với số tiền chắt bóp được là hơn 100.000 USD họ đưa đứa con nuôi sang Mỹ để lắp chân giả và khắc phục chức năng đàn ông cho cháu bé
- Gần hai tỷ đồng chữa bệnh cho đứa trẻ không phải do mình dứt ruột đẻ ra, một việc làm thật đáng ngờ
- Chỉ vì những người mất lòng tin vào thiện tâm của con người như bác nên mọi thứ mới rối tinh lên đấy
- Tin làm sao được khi mà trong xã hội đầy rẫy những kẻ ăn chặn tiền cứu trợ đồng bào gặp thiên tai, thầy giáo mua trinh học trò, con chém bố, cháu bóp cổ bà…
- Dù thế nào cũng ráng phải tin hay giả vờ tin vào lòng tốt con người bác ạ. Người Việt Nam mình vốn lạc quan mà bác
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét