Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Cứ hay cả lo



- Sao mới sớm ra mà bác Viễn đã ra đầu ngõ cười hí hởn một mình thế?
- Tôi vui vì thấy cuộc đời này sao mà đáng yêu quá. Trời xanh, mây trắng, gió hiu hiu. Mặt ai cũng bừng lên, rạng rỡ như mùa xuân đang về. Ôi, sao tự nhiên tôi muốn làm thơ quá!
- Nhìn bác mà tôi thèm nhỏ rãi. Suốt từ sáng đến giờ tôi đứng trước gương cố nhe răng hết cỡ mà lòng vẫn thấy buồn rười rượi.
- Cẩn thận kẻo trầm cảm thì chết. Nếu hết tiền tiêu thì cứ bảo tôi một câu, tôi cho vay, tính lãi tượng trưng thôi. Mà sao hôm nay bác đa sầu đa cảm vậy?
- Vui sao được khi mà sáng nào cũng đọc thấy nhan nhản trên báo về những cái chết đáng thương, rồi chuyện mấy anh cảnh sát giao thông bị mấy tay lái xe côn đồ hất lên nóc ca-pô chạy thục mạng trên phố, rồi…
- Sao dạo này nhiều cảnh sát thích lên nóc ca pô ngồi thế nhỉ?
- Thì bác tính, trời nóng thế này, còn chỗ nào mát hơn trên nóc xe nữa. Chắc mấy tay lái xe thương cảnh sát giao thông suốt ngày hít bụi, phơi nắng nên hất lên đó rồi phóng thật nhanh để gió thổi cho ráo mồ hôi, mát như ngồi điều hoà vậy.
- Nhưng như vậy nguy hiểm lắm, nhỡ rơi xuống thì sao?
- Bác cứ hay cả lo, cảnh sát ai chẳng có võ. Ngã từ nóc ôtô xuống cả đời mới bị vài phát thì ăn thua gì. Rơi xuống đường nhiều xương cốt nó mới cứng cáp, thế mới gọi là rèn luyện chứ.
- Thế mấy tay lái xe có tính thương người đó bị xử lí đến đâu rồi?
- Cũng khó phạt nặng. Nếu mấy anh cảnh sát giao thông đó chẳng may bị chết thì truy tố hình sự được, còn nếu chỉ đi vài ba cái răng hay gãy chân tay thì đám lái xe đó chỉ bị xử phạt hành chính, kèm ít tiền bông băng, thuốc đỏ là xong, ít đối tượng phải vào tù lắm.
- Như thế còn đâu là kỉ cương phép nước, ai còn dám xả thân bảo vệ lẽ phải, chống lại cái ác nữa?
- Bác hay dồn người ta đến đường cùng quá. Phải có lòng nhân ái chứ, nếu lái xe côn đồ bị đi tù cả thì lấy đâu ra nóc ca pô để cảnh sát giao thông ngồi trên đó hóng mát.
- Ừ nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra đấy
Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét