- Hỏi
ngớ ngẩn quá, đương nhiên là tốt rồi. Bác không thấy con khỉ nhờ hoa quả mà
tung tăng suốt ngày trên ngọn cây sao. Nhờ hít mía mà voi to lớn thế, con thỏ
xơi lắm cà rốt mới chạy nhanh như gió…
- Vậy
mà ở một thành phố lớn phía Nam chính quyền địa phương cấm các tiểu thương
không được buôn bán hoa quả ngoại đấy
- Thời
buổi này sao lại có chuyện ngăn sông cấm chợ như vậy. Bác biết vì sao có lệnh cấm
kì quặc như vậy không?
- Chẳng
là gần đây trên thị trường xuất hiện nhiều loại hoa quả ngoại không rõ nguồn gốc
xuất xứ, được tẩm ướp hóa chất độc hại. Vì lo cho sức khỏe người dân nên chính
quyền mới cấm tiệt kinh doanh mặt hàng này
- Nếu
vậy thì đáng hoan nghênh quá. Chẳng cứ gì hoa quả, các loại hàng nhái, hàng kém
chất lượng ngoại nhập khác cũng phải cấm triệt để. Vấn đề là hàng nội có đáp ứng
được nhu cầu tiêu dùng của người dân không?
- Đây
chính là cái đang khiến các nhà quản lí đau đầu. Sau khi lệnh cấm được ban ra,
lập tức hoa quả nội tăng giá ầm ầm, dù không hề khan hàng. Chẳng hiểu người
nông dân có phun hay tẩm ướp gì không mà rau cỏ nội cũng tươi mơn mởn, sâu bọ
chạy mất dép mất guốc bác ạ
- Sao
lại thế, tôi tưởng sâu bọ khoái rau quả lắm, hay chúng thấy các sản phẩm này đẹp
đẽ quá nên không nỡ ăn. Đáng khen thay cho cái tính “nhân văn” của đám sâu bọ
- Nhưng
có một thực tế là, nhiều nông dân thà đập đầu vào tường đến chết chứ nhất quyết
không ăn thứ rau quả mà họ đem ra chợ bán. Trong vườn nhà họ luôn có vạt đất trồng
rau riêng phục vụ sinh hoạt gia đình. Ở đây sâu bọ tha hồ sinh con đẻ cháu, người
và sâu suốt ngày ngắm nhau hết sức trìu mến
- Đúng
là chuyện lạ, chỉ xứ mình mới có, bác nhỉ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét