- Xưa thật sướng, đi đâu cũng yên tâm, giờ ra đường là nơm nớp sợ tai nạn
- Có chuyện gì bức xúc mà sáng ra đã bi quan thế bác?
- Mình già rồi mắt mũi kèm nhèm, thụt xuống cái ổ gà, lăn quay ra đường. Đám thanh niên không đỡ dậy còn cười hô hố đi qua, tiện tay còn cầm luôn cái kính tôi làm rơi nữa chứ
- Thôi chấp chúng nó làm gì. Tuổi trẻ đứa nào chẳng nghịch ngợm, lớn lên chút nữa là đâu vào đấy cả thôi. Bác ngã xuống ổ gà ở đâu vậy?
- Thì cái hố to đùng ở đầu phố chứ cái nào nữa
- Tôi cũng ngã xuống đó mấy lần. Đường thành phố mà sao lắm ổ gà thế bác nhỉ? Cái ổ gà bác vừa nói xuất hiện đã mấy năm rồi mà chẳng thấy cơ quan có trách nhiệm nào đến sửa chữa, khổ cho xe cộ và người già quá
- Cơ quan chủ quản còn bận nhiều việc. Họ cố tình không sửa chữa để những người máu nóng không dám phóng nhanh vượt ẩu, còn những người như tôi với bác ngã xuống đó để kiểm tra sức khỏe. Nếu không què tức là xương cốt của cánh ta vẫn “ngon”, ăn nhậu thoải mái, còn nếu bị gẫy chân, gẫy tay thì chắc chắn mắc chứng loãng xương, phải bổ sung canxi ngay
- Thế mới thấy ở đời vẫn còn nhiều người tử tế. Ở thành phố Cần Thơ có một chàng trai suốt bốn năm qua bất kể mưa nắng tự nguyện vá đường cho bà con
- Chắc lại cậu ấm, con “quan” thừa tiền, rửng mỡ, làm điều đó để thu hút sự chú ý của dư luận chứ gì?
- Trái lại, cậu ấy cực nghèo, phải đi làm thuê, làm mướn, ăn uống đạm bạc, dành tiền mua nhựa đường, ximăng, cát sỏi để lấp ổ gà, ổ trâu, giúp người qua đường tránh được những tai nạn đáng tiếc
- Những người như vậy đáng được khen thưởng. Sao ông Bộ trưởng Giao thông không dùng sớm những con người như thế này làm cán bộ quản lí các dự án nhỉ, chắc chắn dân sẽ được nhờ nhiều lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét