- Bác có thích xem bắn pháo hoa không?
- Đương nhiên rồi. Không chỉ giới trẻ, cái đám già khú như tôi mỗi dịp lễ lớn hay tết nhất là háo hức mong ngóng, có khi đến điểm bắn trước mấy giờ đồng hồ để chọn chỗ tốt, để được ngắm không khí trảy hội của người dân
- Bắn pháo hoa chắc tốn kém lắm nhỉ?
- Mỗi điểm bắn cũng phải chi phí hàng tỷ đồng, cả năm mới có một lần mà
- Vậy kinh phí lấy ở đâu ra?
- Do chính quyền cấp hoặc được các doanh nghiệp tài trợ
- Vậy mà có một huyện của một tỉnh thuộc miền tây Nam bộ lại bắt mỗi giáo viên nộp một ngày lương để huyện này tổ chức bắn pháo hoa đấy
- Thì cái gì bây giờ chẳng xã hội hóa. Giáo viên muốn xem bắn pháo hoa thì cũng phải nộp tiền chứ
- Vấn đề là con người chỉ cho phép mình ăn chơi khi cuộc sống đã đủ đầy
- Thế thu nhập giáo viên ở khu vực này thế nào?
- Thuộc hạng yếu kém nhất cả nước, nhiều trường đã mấy tháng không có lương. Có nơi trả lương thưởng bằng ổ chó con mới đẻ, nghe nói tết này mỗi giáo viên được có mấy trăm nghìn đồng, không đủ nồi bánh chưng
- Chính quyền địa phương này thật thâm thúy, họ trả lương bằng ổ chó con để các thày cô luôn hình dung được thân phận chị Dậu ngày xưa, để giảng bài cho sinh động. Đàn chó sẽ làm nhiệm vụ dọn vệ sinh cho bọn trẻ, đỡ phải thuê người giúp việc, lớn chút nữa thì giềng mẻ hoặc bán cho các quán cày tơ, lợi đủ đường còn đòi gì nữa
- Vấn đề là họ không thể đứng xem bắn pháo hoa với đôi chân run lên vì đói
- Trong đầu các thày cô chứa đầy chữ nghĩa rồi thì cần gì ăn, sao đòi lắm thứ thế, tham lam vừa thôi chứ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét