- - Bác
đi đâu mà vội vàng vậy?
- - Đi
làm thủ tục lập
công ty, không nhanh thằng
khác nó hớt tay trên mất
- - Chắc bác vừa nảy
ý tưởng kinh doanh mới phải không?
- - Không
được nói cho ai biết nhé, tôi định mở dịch
vụ “xin lỗi” thuê
- - Lại thất hứa
với cô nào nên mới phải xin lỗi
chứ gì?
- - Không
phải. Công ty của tôi chuyên đi xin lỗi hộ
những ai vì lí do nào đó
không nói ra được
- - Làm
sai thì xin lỗi, việc gì phải thuê người
khác nói hộ cho tốn tiền?
- - Ở nước
mình, số lượng người hay mắc
lỗi luôn rất
cao, nhưng ý thức nhận lỗi lại vô cùng kém. Một cô gái có thể bất chợt xông tới
véo mũi ông già không quen biết trên vỉa hè, vợ cao hứng lên là song phi vào mặt
chồng, học trò bạt tai thầy giáo, nhất là một số công chức, quan chức, làm bừa,
làm ẩu, làm bậy, suốt ngày hứa hươu hứa vượn với dân, nhưng có thấy ai xin lỗi
ai bao giờ đâu
- - Tôi cũng thấy vậy. Sao dân mình ít xin lỗi
thế nhỉ?
- - Khi cái danh còn gắn liền với cái lợi,
người ta sợ mất chức lắm. Một lời nói là một đọi… đô-la. Xin lỗi tức là thừa nhận
mình sai, sẽ phải “về vườn”, còn đâu lương cao bổng hậu nữa
- - Vậy công ty “Xin lỗi” của bác chắc sẽ
đông khách hàng lắm
- - Đúng thế. Khi công chức vẫn còn xa dân, vẫn
quen thói hống hách, bác sẽ không thể tìm đâu ra công việc dễ kiếm tiền như nghề
xin lỗi thuê đâu
- Bác cho tôi theo với nhé. Tôi biết xin lỗi bằng 7 thứ
tiếng cơ đấy
CẬN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét