- - Bác
có thường uống sữa không?
- - Lên
hai tuổi mẹ tôi đã bắt cai, nên thỉnh
thoảng ngồi cạnh những bà mẹ trẻ ngửi hương sữa ngào ngạt thấy chảy nước miếng,
thèm nhưng đành chịu
- - Ý tôi muốn hỏi bác có hay dùng sữa bò chứ
ai hỏi sữa người?
- - Vậy mà tôi cứ tưởng…
cũng thỉnh thoảng thôi, đắt quá, tiền
đâu mà uống. Mấy bữa
nay sữa lại tăng giá. Cứ tình hình này có lẽ tôi chỉ dám uống
sữa trong mơ thôi
- - Chẳng cứ gì sữa,
nhiều mặt hàng khác cũng ào ạt tăng giá như xăng dầu, gas, thực
phẩm… rồi đến
rau cũng không có mà ăn đâu bác ạ
- - Gì mà bi quan thế, phải tìm cách mà cải
thiện đời sống chứ. Như tôi đây này, ngoài giờ ở công sở, tối đến dắt xe ra đầu
ngõ làm mấy cuốc xe ôm. Không có khách thì ngồi hóng gió, chuyện trò với mấy bà
bán nước mía, bán chè, vui đáo để
- - Bác còn có sức khỏe, có võ nên làm nghề
xe ôm được, chứ như tôi, cả đời làm thơ, chân yếu tay mềm, biết làm gì bây giờ?
- - Không là đại bàng ăn xa được, thì làm gà
què ăn quẩn cối xay vậy. Tự tăng gia sản xuất cũng đỡ được khối tiền đấy
- - Ý bác là, nhà tôi sẽ biến thành vườn ao
chuồng hay sao. Nhà có mấy chục mét vuông, bốn người chui rúc còn chật, trồng
trọt, chăn nuôi vào đâu được?
- - Muốn có cái cho vào mồm thì phải chấp nhận
chứ. Cả nhà ngủ trên một cái giường thôi, dành không gian thả gà, chăn lợn. Sân
thượng để trồng rau, nuôi con bò sữa, tự vắt mà uống. Bể cá cảnh thì nuôi cá rô
đồng, cá chép, khi nào muốn ăn bắc ghế ngồi câu, thú quá còn gì
- - Ô, thế hóa ra nông thôn hóa thành thị hay
sao
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét