- Ông
cha bác có ai công danh rạng rỡ để con cháu đời đời suy tôn không?
- Theo
như ông tôi kể lại thì 4 đời trước tổ tiên tôi làm nghề quét chợ, chỉ đến đời
tôi mới được làm bảo vệ nên cũng coi như đã có sự thăng tiến
- Không
có ai được ghi vào bảng vàng, sử xanh, con cháu biết bám vào cái gì để mà tự
hào?
- Mặc
dù không được tạc vào bia đá, không được tạc tượng trong đình, nhưng dòng họ
tôi vẫn lấy làm kiêu hãnh bởi 4 đời không có ai mắc vào tội trộm cướp, ai cũng
biết đọc, biết viết, luôn giữ cho lòng ngay, đạo thẳng
- Nhưng
bác cũng nên làm cái gì để được lưu danh muôn thuở chứ?
- Tôi
có công trạng, tài cán gì đâu mà mong hậu thế nhớ tới. Ở một thành phố miền
Trung đang rầm rĩ chuyện một nhóm người xây mộ giả mang tên các bậc thánh hiền
rồi tự nhận mình là con cháu hòng kiếm chút hương thơm. Mới đây chuyện bị phanh
phui rầm rĩ trên mặt báo kia kìa, thật đáng xấu hổ
- “Thấy
người sang bắt quàng làm họ” thời nào chẳng có. Ngày nào cảnh sát giao thông chẳng
tóm được mấy ông “kễnh” xưng con ông này, cháu bà kia hòng thoát tội
- Sao
nhiều người thích mượn oai “hùm” thế nhỉ?
- Có
“hùm” để được mượn oai lại đi một nhẽ. Đằng này, nhiều kẻ cũng chỉ ngang hàng với
chồn, với hoẵng thôi nhưng lại khuếch khoác với con cháu mình là hổ, là báo, đứng
đâu cũng gầm gào khiến nhiều kẻ lầm tưởng cũng hú hét theo để dọa dẫm người đời.
Vậy mà cũng có nhiều người sợ ra phết đấy. Chẳng biết thế nào mà lần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét