- Bác
có hay khóc không?
- Ai
chẳng từng khóc ít nhất vài lần trong đời. Đứa trẻ khi chui ra khỏi bụng mẹ đã
khóc ré lên khi nhìn thấy cái túi chứa đầy phong bì của bác sỹ đỡ đẻ, rồi sau
này còn khóc khi bị thầy cô trù úm cho điểm kém, khóc thầm vì lấy nhầm phải bà
vợ vô tâm, lười biếng…
- Thôi,
thôi! Bác đừng liệt kê nữa kẻo tôi cũng muốn khóc đây. Ý tôi muốn hỏi, bác có
khi nào khóc vì sung sướng không?
- Có,
nhưng ít lắm, đời là bể khổ mà. Sau này va chạm nhiều, chứng kiến những nỗi khổ
thiên hạ phải gánh chịu, thấy nỗi bất hạnh của mình chẳng thấm tháp vào đâu,
nên chai sạn dần. Nhiều khi muốn “rặn” ra vài giọt nước mắt cho có vẻ đa sầu,
đa cảm mà chẳng được
- Tôi
cũng y như bác vậy, có lúc cũng thấy xúc động trước những số phận éo le mà mắt
cứ ráo hoảnh, trợn trừng, trợn trạo, chán quá
- Đây
là di chứng từ thời còn làm quan chức để lại, đến chết cũng chẳng sửa được đâu
- Vậy
mà gần đây, ở Thanh Hóa bỗng xuất hiện một cây dừa biết đổ nước mắt quanh năm,
dù mấy tháng liền trời chẳng đổ cơn mưa nào
- Có
khi cây “tè” bác lại nhầm nó khóc cũng nên
- Thế
những cây xung quanh có hiện tượng đó không
- Không
hề. Cái cây này trước đây không có hiện tượng “khóc”, chỉ từ khi chính quyền địa
phương qui hoạch khu vực đó làm khu đô thị, nhiều cây dừa bị đốn hạ, chết dần
chết mòn, từ đó cây dừa sống sót mới chảy nước mắt tiếc thương cho đồng loại
- Thật sao? Giá mà con người ai cũng có
lòng trắc ẩn như vậy thì xã hội sẽ tốt đẹp biết bao, bác nhỉ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét