- Phỉ
phui cái mồm bác, sức tôi kém gì Lý Đức, vẫn phong độ lắm
- Thôi
đi, đừng có tự huyễn hoặc mình. Gần bảy mươi rồi, chân không đi chấm phẩy, tay
không vờn chuồn chuồn đã là may lắm, còn đòi sức như đương trai mà không biết
ngượng. Sao dạo này cứ nói đến bệnh tật là bác lại giẫy nẩy lên như lươn sóc muối
vậy?
- Chỗ
bạn bè, phải gây lòng tự tin cho nhau chứ. Lần sau gặp bác phải khen tôi trẻ
trung, vẫn có thể cưới được vợ nữa, nghe chưa
- Nhưng
tôi không thể thiếu trung thực được. Sao dạo này bác hay bắt tôi tự dối lòng vậy?
- Thực
ra tôi cũng đâu có ưa gì sự dối trá. Chẳng qua tôi sợ bị ốm nên dặn bác vậy
thôi
- Ốm
thì uống thuốc, có bệnh thì vào viện có gì đâu mà lo?
- Thời
buổi này mà đi viện có mà “tèo” sớm. Mấy bữa nay giá thuốc lại tăng ầm ầm, cộng
với giá viện phí, dịch vụ y tế tăng chóng mặt, đồng lương eo hẹp như của tôi với
bác sao mà chịu nổi
- Nghe
bác nói tôi cũng thấy lo quá. Từ nay gặp nhau bác cũng khen tôi sức khỏe dồi
dào, khen “đểu” cũng được, cho tôi thêm tự tin nhé. Giờ mà vào viện chết vì bệnh
thì ít mà chết vì tiền thuốc men, chăm lo cho bác sỹ thì nhiều, sợ lắm
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét