- Đến
một lần sẽ tởn đến già. Ai không có bệnh cứ tới đó là sẽ có bệnh tuốt, rồi sẽ
khuynh gia bại sản thôi
- Bác
cứ định kiến, bác sỹ ngoại kiểu gì chẳng hơn bác sỹ nội?
- Chính
cái lối tư duy như của bác mà nhiều người tiền mất tật mang đấy. Đúng là ở những
nước tiên tiến họ đào tạo nên đội ngũ lương y rất giỏi nghề, nhưng những người
này họ có sang mình đâu. Nhiều “bác sỹ Đông y” mở phòng khám ở Việt Nam làm gì
có bằng cấp, toàn lang băm, lang vườn cả thôi
- Nhưng
tôi thấy nhiều người bệnh khỏe ra mà
- Chữa
như họ tôi cũng chữa được. Viêm thực quản thì họ nói vống lên là ung thư vòm họng,
rồi cho ít kháng sinh nghiền nát trộn với bột lá cây, vỏ cây bán với giá cắt cổ.
Uống vài bữa thấy đỡ thế là tôn họ lên bậc thánh
- Không
lẽ họ bịp được mãi, cũng có lúc bị lộ chứ
- Riêng
cái khoản lừa mị thì họ là bậc thầy. Dân mình ngây thơ lắm, báo đài cảnh báo
mãi rồi mà vẫn lao đầu vào
- Thế
các cấp chính quyền đi đâu cả mà để họ lộng hành mãi như vậy
- Ai
mà biết được. Có điều rất lạ là, hầu hết những cuộc kiểm tra đột xuất các phòng
khám đều gặp phải cảnh “vườn không nhà trống”, cứ như họ đã được báo trước bác ạ.
- Vậy
phải xử lí nghiêm ai, đơn vị nào cấp phép cho bác sỹ rởm, phòng khám rởm chứ.
Sao không khuyên người bệnh tìm bác sỹ nội mà khám
- Cũng
vậy cả thôi, bác không nghe chuyện một bệnh nhân viêm tai giữa bị bác sỹ một bệnh
viện công đè nghiến ra cắt mất quả thận sao. Mà nhiều bác sỹ của mình còn bận
cá độ bóng đá. Thôi ra phòng khám nước ngoài dù có đắt nhưng không phải chờ đợi,
đỡ được cái phong bì
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét