- Giờ
tôi mới thấy dân mình thật giàu lòng trắc ẩn, thật quí hóa quá
- Trong
xã hội lại mới xảy ra sự việc đau lòng hả bác?
- Chẳng
là mấy bữa nay xuất hiện nhiều bài viết bày tỏ cảm thương trước sự thất cơ lỡ vận
của các đại gia, khiến tôi rớt nước mắt
- Lại
có đại gia nào phát điên hay nhảy lầu tự tử vì phá sản à?
- Chưa
đến mức đấy, bài viết lấy làm ngậm ngùi trước cảnh nhiều đại gia chở con đến
trường bằng xe máy, phải ăn sáng bát phở 30 nghìn đồng, rồi cả năm nay không được
đi chơi golf, thỉnh thoảng mới ra sân tenis…
- Thế
thì có gì đáng thương, biết bao người mong ước như vậy mà có được đâu?
- Bác
đúng là kẻ lạnh lùng, trái tim sắt đá. Họ đi ôtô quen rồi giờ cầm tay lái xe
máy không vững, mưa gió tạt vào mặt dễ bị cảm lắm. Trước họ ăn phở gần triệu đồng
một bát, giờ phải dùng loại bình dân, bụng dạ nào chịu nổi, thương ghê cơ
- Lại
thương vay khóc mướn rồi. Bác có biết còn biết bao em nhỏ trên khắp mọi miền đất
nước phải đu dây qua sông đến trường, có bao đứa trẻ trong các trại mồ côi, bệnh
viện chỉ ước được một bữa no bụng
- Nhưng
đám trẻ này khổ quen rồi, khó khăn thêm một chút cũng không ảnh hưởng gì, đằng
này…
- Thôi
đi bác, bác có biết, cũng chính những đại gia này thời hoàng kim cưỡi ôtô hàng
chục tỷ đồng mang mì tôm mốc xanh mốc đỏ đi làm từ thiện không. Mỗi bữa ăn của
họ là cả một gia tài của người nghèo, đấy là chưa kể thói ăn chơi xa hoa, cờ bạc,
gái gú. Những lúc như thế sao bác không nhỏ nước mắt khóc thương nhỉ, đúng là rỗi
hơi
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét