- Đây
là nỗi kinh hoàng không ngòi bút nào có thể tả xiết. Bác không nhớ lần vỡ đê
năm Ất Dậu 1945 ư, nhà cửa ruộng vườn tan hoang hết cả, số người bị nước lũ cuốn
trôi, số người chết đói sau đó lên tới hơn hai triệu người. Đây là thảm kịch lớn
nhất trong lịch sử dân tộc đấy.
- Thông
thường, gặp hiện tượng như thế, người ta phải tránh cho xa, vậy mà hôm vừa rồi,
khi đê bao ngăn triều cường tại thành phố Hồ Chí Minh bị vỡ, người ta đã chứng
kiến cảnh một ông chủ tịch quận lao xuống dòng nước cùng dân cứu đê đấy.
- Chắc
trong đó nóng, nhân thể ông ấy xuống tắm thôi. Quan chức họ bận lắm, có mấy khi
được nghỉ mát đâu. Được tắm biển không mất tiền sướng quá còn gì.
- Bác
chỉ suy diễn vớ vẩn, bác phải nhìn cái cảnh ông ấy ngụp lặn dưới dòng nước biển
đen đặc, rác rến quấn đầy người, mới thấy được hết cái tâm và đức hi sinh của vị
cán bộ này.
- Tôi
đùa một chút thôi. Qua những điều bác vừa tả, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh
dịp lũ lụt ở miền Trung năm ngoái. Đoàn cán bộ đến thăm hỏi, động viên nhân dân
mà “cưỡi” ôtô bóng loáng, mặc áo trắng là thẳng li, ngào ngạt nước hoa đắt tiền,
trông cứ thế nào ấy.
- Đi
làm từ thiện mà ăn mặc rách rưới ai người ta đến nhận quà. Họ phải đi ôtô để nếu
chẳng may có lũ tràn về đột xuất thì còn có xe chở người dân chạy trốn chứ.
- Cũng
chẳng cần chu đáo đến mức đó. Cán bộ là đại diện của dân, là hình ảnh của đất
nước, chế độ, cũng nên ăn mặc chỉn chu, lịch sự. Chỉ có điều khi thấy cảnh người
dân gặp thiên tai, địch họa, thì phải biết ra tay cứu người hàng ngày đóng thuế
nuôi mình, như ông chủ tịch quận nói trên là được, bác nhỉ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét