- Lương
hưu của hai vợ chồng cộng tiền chăn nuôi, trồng trọt tất tật khoảng 6 triệu đồng.
- Chừng
đó có đủ sống không?
- Cộng
cả giỗ tết, ma chay hiếu hỉ, ốm đau bệnh tật thì lúc nào cũng thiếu.
- Giờ
có ai cho bác mỗi tháng trăm triệu đồng bác có tiêu hết không?
- Tỷ
cũng hết nữa là triệu, nhiều tiền tiêu kiểu nhà giàu, ít tiền thì tiêu kiểu nhà
nghèo, bao nhiêu tôi cũng “cân”.
- Đúng
là lòng tham con người là không đáy. Vậy mà, bác biết không, mấy bữa nay, ở ngã
tư đầu phố có một bà cụ mù lòa neo đơn, không nhà không cửa lại phải van vỉ người
qua đường đừng cho cụ tiền nữa đấy.
- Thì
già rồi, ruột gan héo quắt cả, ăn được bao nhiêu. Ăn xin thì cần gì diện, tiền nhiều
cũng lại cất đi, bọn cướp mà biết được thì khốn.
- Người
ta làm “nghề” ăn mày mà còn biết thế nào là đủ, vậy mà bác cứ mở mồm ra là kêu
“thèm” tiền, không biết xấu hổ à?
- Đây
là bệnh của cả xã hội chứ riêng gì tôi. Bác đừng nói với tôi bác là kẻ đại trượng
phu đạp bằng lên tất cả, khinh vật chất, trọng tinh thần đấy nhé, nghe thế nó
giả tạo lắm.
- Thú
thực là nhiều đêm tôicũng thao thức không ngủ được vì không có tiền nộp viện
phí cho vợ con. Những lúc quẫn bách như thế, có ai rủ tôi buôn ma túy, giết người,
tôi cũng đi, như vậy, tôi có xấu xa quá không bác?
- Nghèo
nên nghĩ quẩn cũng là chuyện bình thường. Khối kẻ mũ cao áo dài, vàng bạc đầy
nhà mà vẫn tìm cách bòn rút của nhà nước, ăn chặn từng đồng của nhân viên dưới
quyền kia kìa.
- Trách
làm gì cái đám “nghiện” tiền hả bác, rồi chúng không vào tù thì cũng thân tàn
ma dại cả thôi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét