- Đến
trẻ con nó cũng phân biệt được, sao hôm nay tự nhiên bác lại hỏi ngớ ngẩn thế?
- Tôi
thắc mắc là vì cán bộ xã thuộc một huyện của Hà Nội không xác định nổi ai có tiền,
ai không đấy.
- Làm
gì có chuyện phi lí thế. Thường thì, trong một xã, nhà ai mới thịt con gà, ai đứt
bữa vài ngày, cán bộ thôn biết ngay.
- Tôi
nói điêu làm gì. Ở xã này, người có nhà 5 tầng, có lương hưu được xếp vào hộ
nghèo, trong khi, có đôi vợ chồng già gần trăm tuổi, không con cháu, không có
khoản thu nhập nào khác, thường xuyên phải uống nước mưa cầm hơi, lại không thuộc
diện nghèo.
- Cán
bộ xã này chắc thường xuyên phải rửa mặt bằng nước ao tù khiến mắt mũi kèm nhèm
cả nên mới thế. Mà gần trăm tuổi đầu rồi, ruột gan dạ dày héo quắt cả ăn uống
được bao nhiêu nữa mà cần tiền?
- Người
già sống bằng thuốc men là chính, cũng phải có tiền khám chữa bệnh, ma chay sau
này chứ.
- Ôi
dào, ăn chẳng có, xương cốt quắt queo cả, khi chết vùi vào đâu mà chẳng được.
Người có nhà cao cửa rộng mới cần lắm khoản phải chi, nào tiền điện nước, tiền
nuôi chó mèo, chăm sóc cây cảnh, thuê người giúp việc…
- Ý
bác muốn nói người giàu cần sự trợ cấp của nhà nước hơn là người nghèo chứ gì?
- Đúng
thế! Người nghèo là phải biết thông cảm, chia sẻ với người giàu. Giàu có họ thường
phải lo toan nhiều chuyện, nhức đầu lắm, chẳng sung sướng gì đâu. Khá khen cho
cán bộ xã này biết điều hòa lợi ích, biết chia chác đồng tiền “đúng” đối tượng,
chẳng mấy lúc mà cán bộ xã sẽ phất lên, chỉ đất nước là kiệt quệ đi thôi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét