- Thời
buổi khủng hoảng kinh tế, lo tiền mua gạo, thức ăn đã bạc mặt, tiền đâu mà bia
bọt. Bác mời tôi à?
- Thóc
đâu mà đãi gà rừng. Ngày Hội bia đang được tổ chức ở Cung thể thao Quần ngựa,
khách tham quan được nếm thoải mái không phải trả tiền, anh em mình lên đó “giải
sầu” chút đi.
- Sáng
nay tôi ra đó rồi, tụt cả giày dép, áo quần đứt tung hết cả cúc mới kiếm được một
cốc, chen ra khỏi đám đông thì chẳng còn giọt nào. Chen đi, chen lại 6 lần mà uống
được có một ngụm, chẳng bõ.
- Tôi
nghe nói Hội chợ mở nhiều quầy bia phục vụ khách mà.
- Nhiều
đến mấy cũng không đủ cho đám sâu bia nước mình. Chỉ mấy tay tập thể hình, hay có
võ là sướng thôi, cứ như vào chốn không người, uống không hết còn dùng bia rửa
tay, rửa mặt nữa chứ, nhìn mà thèm. Biết thế hồi nhỏ tôi theo bố đi học Thiếu
lâm tự, giờ uống thoải mái.
- Người
đông như thế, uống nhiều như thế, không hiểu ở Hội chợ có đủ nơi để khách “trút
bầu tâm sự” không nhỉ?
- Cũng
phải võ nghệ cao cường lắm mới vào được nhà vệ sinh. Gày gò, đầu gối lại lỏng lẻo
như tôi chỉ còn biết ngậm ngùi ngắm nghía nơi “giải quyết nỗi buồn” từ xa thôi.
Cuối cùng, mọi người không chịu nổi ào ra khuôn viên xung quanh xả thẳng xuống
chậu cây cảnh, ra bãi cỏ.
- Chừng
này tuổi, tồng ngồng thế không thấy xấu hổ à?
- Ôi
dào, người đông như kiến cỏ có ai để ý đến ai đâu, say hết cả lượt rồi mà. Tôi
“tè” cả vào giày thằng cha đứng trước mặt mà hắn vẫn nhe răng cười, còn mời tôi
ăn kẹo cao su nữa chứ.
- Vui
nhỉ. Như thế cũng tốt. Nhờ hàng nghìn người đồng loạt “bật vòi” mà đám côn
trùng, chuột bọ làm tổ dưới đất phen này hết đường sống. Hoan hô Hội bia!
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét