-
Sao mới sớm ra đã rơm rớm nước mắt thế
kia, bị mất cắp à?
-
Bậy nào, tôi khóc vì xúc động quá đấy
thôi.
-
Bác mau nước mắt quá, lại thương cảm cho
một số phận khốn khổ nào phải không?
-
Không, tôi khóc vì vui thôi. Chứng kiến
cảnh một vị bộ trưởng bước lên xe chở khách khiến tôi thổn thức suốt từ sáng đến
giờ, cố lắm mà có cầm được nước mắt đâu.
-
Đi xe khách có gì ghê gớm mà bác phải
khóc như tiễn đưa con cháu ra trận vậy, tháng nào tôi chẳng về quê vài bận bằng
xe khách mà có sao đâu?
-
Tôi với bác thì nói làm gi. Ông bộ trưởng
đang ngồi xe “xịn” giờ mà leo lên xe khách bị nhồi như vịt, chẳng may gặp cái ổ
trâu lại chẳng long hết “ốc vít” ra à, ngọc thể nào chịu nổi.
-
Thằng trên ngọn lại lo cho thằng dưới gốc.
Vất vả một tí cũng là rèn luyện thân thể, tốt chứ sao. Thế ông bộ trưởng đi xe
khách cùng người dân được mấy trăm km?
-
Ông ấy chỉ bước lên xe hỏi han, căn dặn
lái xe vài câu rồi xuống, chứ đi theo lỡ bị móc túi ai chịu trách nhiệm.
-
Ối giời, vậy mà tôi cứ tưởng ông ấy sẽ
cùng hành khách “vào sinh ra tử” từ đây vào tận Tây Nguyên cơ đấy.
-
Thôi, thế cũng là đáng quí rồi, trước đây
có mấy người làm được như vậy chứ.
-
Thì tôi có chê bai gì đâu, nhưng làm gì
cũng phải mang tính thực tế. Để đấu tranh với thực phẩm bẩn, vị “tư lệnh” ngành
cũng nên vài lần nếm thử giò có hàn the, phở có phoc-môn hay nội tạng thối, có thế mới
nâng cao quyết tâm chống các hiện tượng tiêu cực được.
-
Chuyện như thế chỉ có trên sao Hỏa thôi.
Bác đòi hỏi cao thế, ai còn muốn làm bộ trưởng nữa.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét