- Nghe
nói bác đang chuẩn bị làm đám cưới cho con gái phải không?
- Vâng,
bác cố gắng sang dự mừng cho hai cháu nhé.
- Bác
định tổ chức ở đâu, mời có đông khách không?
- Cháu
là con gái nên tôi cũng làm nhỏ thôi, chỉ 2 trăm mâm với khoảng 1 nghìn khách,
ăn tại khách sạn 5 sao bác ạ.
- Kinh
thế kia à, chắc tốn kém lắm?
- Khoảng
gần tỷ đồng chứ mấy, cả đời cháu cưới có một lần, không thể úi xùi được.
- Nghe
bác nói tôi lại thấy ngậm ngùi cho mấy cô cậu ở Thanh Hóa, họ được Đoàn thanh
niên tổ chức đám cưới cho chỉ hết có 870.000 đồng mỗi cặp.
- Số
tiền nhỏ nhoi ấy thì làm được gì, chưa đủ để tôi mua được đôi giày đang đi dưới
chân. Cưới xin mà chi phí ít thế khó mà hạnh phúc lâu bền được.
- Tiền
bạc thì liên quan gì chứ, thế bác nghĩ con bác cưới hết chừng nấy tiền thì chắc
chắn sung sướng hạnh phúc hay sao?
- Ai
mà nói trước được, nhưng thường thì tiền ít chỉ mua được “hàng chợ” thôi.
- Khối
người bỏ ra hàng đống tiền mà vẫn rước phải hàng nhái, hàng rởm đấy.
- Cũng
có thể như thế, nhưng mà bác hãy hình dung ra cảnh vợ chồng tôi dẫn đôi uyên
ương đi chào quan khách ngồi quanh những bàn tiệc đầy ắp cao lương, mĩ vị, nhìn
mặt ai cũng bóng nhãy vì được xơi của ngon vật lạ, sướng lắm.
- Chẳng
lẽ bác không thấy có biết bao người chỉ để thỏa mãn tính sỹ diện, háo danh
trong chốc lát của cha mẹ mà con cái phải è cổ cày cuốc cả đời để trả nợ sao?
- Kệ
tôi, vợ chồng, con cái tôi phải trả nợ, ai nhờ đến bác đâu mà bác lo, vô duyên
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét