-
Không biết đến bao giờ anh em mình mới
được trả lương bằng đô-la hả bác?
-
Thời khủng hoảng, tôi chỉ mong được nhận
đều đặn lương tháng bằng tiền Việt Nam là thấy hạnh phúc lắm rồi. Mà sao tự nhiên
ngày đầu năm mà đã “thèm” ngoại tệ vậy bác?
-
Chẳng là tôi vừa đọc bài báo viết về một
anh chàng Tiến sỹ trẻ tuổi từ bỏ mức lương 5000 đô-la mỗi tháng ở nước ngoài để
về nước làm việc mà thấy cảm phục quá.
-
Chắc bố mẹ anh này thuộc hàng đại gia
nên không cần tiền, chứ 5000 nghìn đô-la là to lắm đấy. Có số tiền như vậy giắt
trong người sẽ chẳng còn biết đến ốm đau, bệnh tật là gì, mùa hè thì mát, mùa
đông thì ấm bác ạ.
-
Thực ra gia đình anh này rất nghèo, bố mẹ
chỉ làm công chức bình thường, phải tùng tiệm lắm mới đủ ăn.
-
Vậy có khi anh này về nước làm cho doanh
nghiệp nước ngoài để nhận mức lương 10 nghin đô-la cũng nên
-
Không, anh này cùng bạn bè góp tiền thuê
đất mở trường dạy học.
-
Nếu vậy thì nhanh giàu lắm, chỉ cần thu
của mỗi trò vài nghìn đô-la một khóa học thôi thì chẳng mấy hồi sẽ xây biệt thự,
tậu xe hơi.
-
Mấy ngày tết ăn lắm thịt quá nên đầu óc
bác có vấn đề, toàn suy diễn linh tinh. Anh này về nước với khát vọng truyền đạt
kiến thức làm giàu cho người nghèo nên đã mở lớp học 1 đô-la, ai cũng có thể
theo học được.
-
Một đô-la thì làm được gì, chưa được bát
phở bình dân.
-
Biết ngay là lại qui ra phở. Không biết
bác sinh vào giờ nào mà háu ăn thế không biết. Số tiền học phí ít ỏi này lại được
vị tiến sỹ trẻ dùng làm từ thiện, đến nay cũng được mấy tỷ đồng rồi.
Thật vậy
sao. Xã hội mình mà có nhiều chàng trai như vậy thì năm Quý tị này lo gì mà vận
nước không lên, bác
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét