- Không,
trước đây đứa con dâu sinh cháu, thằng chồng nó lại công tác xa, nhà neo người nên tôi thuê người giúp việc mấy
tháng. Giờ đứa cháu nội đã cứng cáp rồi thì thôi, tiền đâu thuê mãi được
- Có
người giúp việc cũng đỡ đần được khối việc, bác mới có thời gian ra công viên
đánh cờ được chứ
- Nhưng
tốn kém lắm, tìm được người biết việc còn đỡ, chẳng may vớ phải đứa ngu đần, lười
biếng, ăn xong nó cứ ngồi ở góc nhà giương mắt nhìn mình trừng trừng, có mà hết
hơi
- Thuê
một người đã thấy đau đầu như thế, vậy mà gần đây, theo thống kê, có xã người
dân phải cáng gần 5 trăm “đầy tớ” không biết còn khốn khổ khốn nạn đến đâu?
- Nông
dân đa phần là nghèo hoặc vừa thoát nghèo, tiền đâu thuê “đầy tớ”?
- “Đầy tớ” ở đây chính là các “quan” xã.
Người dân phải è cổ ra nộp các loại thuế, phí để trả lương cho các “Osin cao cấp”
này
- Cái
đám này lương đâu có cao, mỗi người nhận được vài triệu đồng một tháng chứ mấy?
- Danh
nghĩa là thế, nhưng bổng lộc mới nhiều. Chẳng thế mà có chuyện “đầy tớ” xã cưỡi
Lexus đi làm, kẻ thì chơi mỗi ván cờ hàng tỷ đồng, người lại có trang trại rộng
hàng chục hecta, riêng tường bao xung quanh bằng thu nhập của cả xã trong vài
năm
- Họ
làm gì mà giàu thế nhỉ?
- Bòn
rút từ các “ông chủ” chứ lấy ở đâu, có thế mà cũng hỏi
- Ở
xã còn thế, “đầy tớ” cấp huyện, cấp tỉnh chắc còn kinh hơn nhiều, bác nhỉ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét