- Khủng
hoảng kinh tế thu nhập eo hẹp, chẳng dám đi đâu cả. Khắp các bãi biển tình trạng
chặt chém diễn ra tràn lan thà ở nhà pha muối vào chậu rồi thốc gió vào người
còn sướng hơn
- Ai
cũng như bác thì ngành du lịch phá sản, kiếm tiền quanh năm cũng phải tiêu bớt
đi chứ
- Tiêu
pha gì thì cũng phải đúng chỗ, đúng nơi. Có lần tôi thấy con ngựa trên bãi biển
đẹp quá muốn được chụp ảnh cùng. Chủ ngựa đồng ý lấy 5.000 đồng. Khi chụp xong
ông ta đòi 30.000 đồng với lí do đã bấm máy 6 lần
- Phải
tôi, tôi cũng tính như vậy. Con ngựa hay cái máy ảnh được sinh ra là để phục vụ
nam thanh nữ tú. Vừa già vừa xấu như bác chụp làm gì mà lắm thế, để dọa ma à?
- Có
đêm, thuê thuyền đi câu mực họ đồng ý giá 200.000 đồng. Câu xong, quay về họ
đòi 500.000 đồng, tôi cự lại họ bảo 300.000 đồng chênh lệch là tiền trả công chở
cái cần câu
- Phải
tôi nhất định tôi không trả, làm gì được nhau
- Đừng
có tinh tướng. Cái đám chèo thuyền ra khơi quanh năm bắp tay to như cái hoa chuối,
họ “quại” cho một phát có mà tẩu hỏa nhập ma suốt đời
- Nhưng
nghe nói ông chủ tịch thị xã nơi có cái bãi biển đó khẳng định là không có tình
trạng chặt chém du khách mà
- Thực
ra thì ông ta nói cũng đúng. Mỗi khi “vi hành” bố bảo chủ quán nào dám thu tiền
của ông ta. Ăn tôm hùm mà tính tiền ốc vặn thì làm gì mà chẳng khen rẻ, khen
ngon, khen quê hương mình giàu đẹp, yên bình
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét