- Nếu
để nhậu tôi khoái thịt chó, để ngắm thì thích cá rồng, còn để nghe tôi mê nhất giống họa mi, nếu để
cưỡi…
- Thôi,
thôi, ý tôi muốn hỏi là bác tôn sùng con nào kia?
- À,
nếu vậy thì tôi kính trọng nhất cụ rùa. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ trong đầu
tôi luôn phảng phất hình ảnh thần Kim Qui giúp An Dương Vương xây thành Cổ loa,
mê mẩn câu chuyện Lê Lợi nhờ mượn được gươm của thần rùa mà chiến thắng kẻ thù…
- Thế
bác đã làm gì để thể hiện sự biết ơn và tôn kính đó?
- Từ
nhỏ tới giờ tôi luôn tự nhủ dù có bị chết đói cũng không ăn thịt rùa, chỉ ăn ba
ba thôi. Chẳng cứ gì tôi, người Việt mình ai mà không tôn kính cụ chứ
- Vậy
mà gần đây, có rất nhiều bức ảnh chụp mấy cô cậu thanh niên đứng ngồi ngả ngớn
trên đầu cụ rùa ở Văn Miếu Quốc Tử Giám đấy
- Chết,
nơi tôn nghiêm mà làm thế không sợ các cụ vật chết à, bảo vệ đi đâu cả mà để
tình trạng vô văn hóa như vậy diễn ra?
- Họ
còn bận hút thuốc lào, trông ôtô của du khách kiếm mấy cốc bia
- Bọn
trẻ thiếu chỗ đứng hay sao mà thích trèo lên đầu cụ rùa thế nhỉ?
- Chắc
chúng nghĩ muốn thành công ở đời phải đứng lên đầu người khổng lồ nên mới làm
như vậy. Các cháu còn trẻ người non dạ mà
- Nếu
là con tôi, tôi sẽ quật chết
- Chấp
chúng làm gì, người lớn còn cắt tiết rùa hòa với rượu uống, còn đem cụ hấp với
bia, chặt nhỏ cụ ra để rang muối, ăn cả xương lẫn mai, thì bảo sao bọn trẻ chẳng
tỏ ra bất kính với linh vật của dân tộc.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét