-
Ngần này tuổi đầu rồi còn tết nhất gì nữa. Lát nữa
ra mua mấy cái bánh, ít hoa quả thắp hương cho tổ tiên là được rồi.
-
Cả năm mới có một ngày, người già ngồi uống cốc
trà, nhấm nháp miếng bánh, ngắm đám trẻ phá cỗ trông trăng, cũng khiến tâm hồn
thanh thản bác nhỉ.
-
Mắc chứng đái tháo đường, ăn của ngọt vào có mà
hết hơi, chẳng dại. Thế Trung thu năm nay bác làm lễ có to không?
-
Tôi bị huyết áp cao cũng phải kiêng nhiều thứ
nên quyết định năm nay không bánh trái gì cả, chỉ tổ chức dạy cho các cháu
trong phường tự làm đồ chơi Trung thu thôi.
-
Ý tưởng hay đấy, những thứ làm được mang ra đầu
phố cũng bán được ít tiền.
-
Tôi dạy các cháu là để gin giữ những giá trị
truyền thống chứ đâu phải vì tiền.
-
Nếu vậy thì để thời gian ra bờ hồ ngồi đánh cờ
cho sướng. Đồ chơi ngoại nhập đủ chủng loại, bán đầy ngoài đường, ngoài chợ, việc
gì phải nhọc thân cho khổ.
-
Bác nói vậy mà nghe được à. Thế hệ tôi với bác,
tuy nghèo, nhưng luôn giữ được cái cốt cách của người Việt là nhờ hồi nhỏ được
đắm mình trong trong tiếng trống ếch, phơi khô hạt bưởi để đốt trong đêm rằm,
được ngắm những vị anh hùng đuổi giặc in bóng trên chiếc đèn kéo quân, được nếm
cốm với chuối tiêu, cắn những miếng hồng tươi ngọt lịm…
-
Thôi, xin bác, mộng mơ vừa thôi. Những thứ bác vừa
ao ước hàng Trung Quốc có đầy.
-
Bác làm tôi cụt cả hứng. Thế bác không thấy, nhiều
thứ hàng hóa, đồ chơi của họ nhập sang ta bị ngâm tẩm hóa chất độc hại, đầy
tính bạo lực sao?
-
Nhưng chúng lại ngon, rẻ, đẹp…
-
Đúng là chết vì ăn, thảo nào mà bác lắm bệnh thế.
Thôi, nghe tôi đi: Ta về ta tắm ao ta/dù trong dù đục vẫn là… cái ao
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét