- Thì
sống lâu là sống nhục mà. Ý bác muốn nói về việc một ông lão 87 tuổi bị các con
ném ra vỉa hè ở Hà Nội chứ gì?
- Vụ
đó đúng là dã man và cạn tình nhưng chưa ăn thua gì so với trường hợp ở Hà Tĩnh
- Lại
chuyện con chém bố, cháu song phi vào mặt bà chứ gì?
- Chuyện
như thế đúng là phi luân nhưng cũng chỉ liên quan đến cá nhân, việc tôi muốn kể
cho bác nghe liên quan đến sự bất nghĩa, dối trá của lãnh đạo cả một tỉnh, một
huyện kia
- Thế
kia à, tôi sốt ruột quá, bác kể ngay đi.
- Chẳng
là thế này, có một bà mẹ liệt sĩ cô đơn năm nay đã 92 tuổi ở trong túp lều rách
nát như lều canh vịt mà chưa một lần được chính quyền địa phương đoái hoài tới
- Làm
gì có chuyện đó, năm nào nhà nước chẳng rót ngân sách để địa phương cải thiện
nơi ăn chốn ở cho người nghèo, đặc biệt là các gia đình chính sách.
- Ai
chẳng thấy thế, nhưng vấn đề là tiền có đến được với người dân không.
- Nhỡ
bà mẹ liệt sỹ này được cấp nhà tình nghĩa rồi, sau đó bán đi lấy tiền ăn chơi,
lô đề thì sao?
- Bác
chỉ suy diễn linh tinh. Mẹ già lắm rồi, thở chẳng ra hơi, còn chơi bời cái gì.
Đã 25 năm nay mẹ vò võ trong túp lều hơn chục mét vuông, mưa chưa ngập đường,
trong nhà đã lụt. Có đêm mưa lớn, mẹ phải ra vườn ôm chặt gốc cây suốt đêm cho
đỡ ướt, tội quá.
- Chắc
mẹ thích ở nhà tranh cho mát đấy thôi. Tôi với bác giờ muốn ở nhà tranh cũng
đâu có dễ. Nghe nói, Hà Tĩnh báo cáo Trung ương đã xóa 100% nhà tre nứa lá từ
năm 2003 rồi mà?
- Bệnh
thành tích thôi. Tin các ông ấy có ngày đổ thóc giống ra mà ăn
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét