- Tổng
diện tích đất nhà bác được mấy chục mét vuông?
- Ở
đâu ra mà lắm thế. Phấn đấu cả đời mới mua được mảnh đất xen kẹt 15 mét vuông,
chồng lên 4 tầng mới tạm đủ để ở đấy.
- Nhà
như thế khác gì cái chuồng chim, mỗi lần leo cầu thang chắc mệt lắm nhỉ?
- Đành
phải chịu chứ biết làm thế nào, rồi cũng quen tất.
- Sao
bác không bán đi, mua căn hộ chung cư, ở một sàn cho sướng?
- Tiền
đâu mà bù thêm vào. Mà tôi cũng không thích ở chung cư, dễ chết yểu lắm.
- Người
ta ở đầy ra đấy có sao đâu. Hay bác sợ đêm hôm trèo lan can sang nhà bà hàng
xóm xin lửa chẳng may tuột tay rơi xuống?
- Bậy
nào, ngần này tuổi ai còn chơi trò Romeo và Juliet. Tôi sợ ở chung cư vì không
muốn mình bị ung thư thôi.
- Bác
nói khó hiểu quá. Chung cư với ung thư thì liên quan gì với nhau chứ?
- Sao
lại không, thế bác không thấy chúng cùng vần “ư” sao. Vừa rồi, ở một khu chung
cư thuộc xã Mỹ Đình người ta làm xét nghiệm nước sinh hoạt cho kết quả lượng
asen và tạp chất cao hơn mức cho phép 37 lần đấy.
- Ối
giời! Ở nước ngoài, chỉ cần nước sinh hoạt bẩn hơn mức qui định vài lần thôi,
người ta đã di dân cả khu vực rồi. Nói như bác thì người dân ở tòa nhà này có
nguy cơ mắc ung thư cao gấp 37 lần so với nơi khác. Thế cơ quan có trách nhiệm
đã có ý kiến về chuyện này chưa?
- Nền
hành chính của mình giống như con rùa bị lật ngửa bụng lên, chân nó đạp rất dữ
nhưng có chuyển động được tí nào đâu. Chắc còn phải họp, phải bàn, nhanh cũng
khoảng một năm nữa mới có kết luận.
- Thế
từ giờ đến lúc đó người dân sinh hoạt bằng gì?
- Bỏ
tiền ra mua nước đóng chai về mà dùng, có thế mà cũng hỏi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét