-
Theo bác, có nên tôn vinh người nông dân bằng một danh hiệu nào đó
không?
-
Thì người đời vẫn gọi là Hai Lúa đấy thôi. Riêng cái tên đã nói lên nhiều
điều, không cần phải gắn với cái gì cho nhiêu khê, rách việc.
-
Nhưng, mỗi khi gọi cái tên đó, tôi thấy cứ ngượng mồm thế nào ấy, cứ
như chế giễu họ vậy.
-
Đấy là do tâm hồn bác thiếu trong sáng nên mới nghĩ thế, chứ họ chẳng
quan tâm đâu. Như mấy ông Hai Lúa khi sáng chế ra máy bay, máy gặt đập, máy tuốt
lúa, họ đâu vì sự nổi tiếng hay mong được thưởng.
-
Sao mấy ông Hai Lúa không học hành gì mà làm được nhiều thứ kì diệu thế
bác?
-
Họ không được đào tạo, cũng chẳng có sách mà đọc nhưng lại có thực tế.
Hàng ngày lội bùn, đỉa cắn tứ tung, cái nắng, cái mưa quật ràn rạt
vào đầu, vào lưng, khiến họ phải động não.
-
Nhiều người cũng xuất thân từ nông thôn mà sao khi lên thành phố học
hành, rồi được gắn cái mác Tiến sỹ, Giáo sư lại “tịt ngòi” nhỉ?
-
Giáo sư mà suốt ngày nhăm nhăm đi xin đề án, chạy chọt lên chức lên quyền
thì đừng mong cống hiến gì cho khoa học
-
Vậy phải làm gì để hàng chục nghìn Giáo sư, tiến sỹ nhận thức được đúng
vai trò, trách nhiệm của mình?
-
Trước hết, phải làm cho họ biết xấu hổ với bản thân. Thỉnh thoảng chở họ
về nông thôn thực tế trên những chiếc máy do chính người nông dân sáng chế, có
thế họ mới sáng mắt ra
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét