- Gió
thu hây hẩy với nắng nhạt thế này mà sao đầm đìa mồ hôi thế bác, vừa đánh lộn với
ai à?
- Còn
hơn đánh nhau ấy chứ. Xếp hàng, chen chúc suốt từ sáng đến giờ mới mua được mấy
cái bánh trung thu đấy.
- Đúng
là thân làm tội đời, các cửa hàng bán bánh nhan nhản trên phố, vắng hoe vắng hoắt,
sao không vào đấy mà mua, hay bánh ở đó làm không ra gì?
- Không
phải, chúng cũng rất ngon, chỉ có điều không hợp với khẩu vị lắm.
- Bác
cũng kén cá chọn canh nhỉ. Mỗi hộp bánh có giá mấy trăm nghìn đồng, có hộp lên
tới mấy triệu đồng mà bác còn chê, không hiểu bác còn muốn loại cao cấp đến đâu
nữa?
- Bác
hiểu lầm tôi rồi. Loại bánh mà mọi người phải lũ lượt xếp hàng đến tắc cả đường
chỉ có mấy chục nghìn đồng một chiếc thôi.
- Thì
ra mọi người sẵn sàng phơi mình trong cái nắng cả buổi là do ham rẻ. Bác không
thấy của rẻ là của ôi sao?
- Những
chiếc bánh này không đắt mà còn rất hợp vệ sinh, cái quan trọng nhất khiến mọi
người phải mất thời gian công sức để mua bằng được là do chúng mang đậm tính
truyền thống.
- Bánh
mà cũng mang tính truyền thống sao, tôi thấy cái nào chẳng giống nhau?
- Bác
lầm rồi. Đợi đến hôm rằm, trong không khí trăng thanh gió mát, hãy cùng tôi thưởng
trà với miếng bánh thập cẩm, bác mới thấy được hết cái tinh túy của đất trời, của
dân tộc được ông cha ta gửi gắm trong đó.
- Tôi
thì lại khoái loại bánh hiện đại bây giờ, nó mềm, giàu chất dinh dưỡng, loại có
thêm yến sào, vây cá mập nữa thì càng tuyệt, không còn răng, chỉ cần lợi thôi
mà vẫn cắn được ngập mồm.
- Chỉ
vì cái suy nghĩ thực dụng của những kẻ như bác mà nước mình đang mất dần đi bao
thứ phải gây dựng qua hàng nghìn năm mới có được đấy, buồn thay
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét