Mấy bữa nay nghe dư luận
bàn tán chuyện cô giáo dạy trường Lomonoxop bị tai nạn nghề nghiệp, phải bỏ việc
trốn về quê mà thấy lòng xốn xao, và buồn. Mình cũng là giáo viên nên hiểu rất
rõ nỗi đau của những thầy, cô giáo trẻ. Một người thầy có thể cương cường sẵn
sàng cả đời chịu đói, chịu khát, chịu cơ cực đủ bề, nhưng sẽ gục ngã không thể
gượng dậy nổi nếu bị học sinh chê dốt, chê ngu. Có người đã tìm đến cái chết để
khỏi phải đối diện với nỗi ô nhục kiểu này. Mình đi dạy đã được 15 năm rồi.
Trong suốt thời gian ấy mình cày sới đến nát cả thư viện Quốc gia, thư viện
Quân đội, thư viện của các viện Sử học, Nghiên cứu văn hóa… vậy mà thỉnh thoảng
vẫn có sinh viên phát hiện những chi tiết thiếu chính xác, thậm chí sai hoàn
toàn trong giáo trình. Mỗi khi được góp ý, mình thấy buồn cho bản thân, tự hứa
nhanh chóng nghiên cứu thêm để sửa chữa sai lầm, nhưng mình cũng thấy rất vui
vì thấy thế hệ trẻ giờ giỏi quá, chỉ ít ngày học mà đã chỉ ra những sai sót hằn
sâu trong trí não thầy mấy chục năm qua. Người ta cứ chê bọn trẻ giờ sống không
lí tưởng, đua đòi hưởng thụ, ích kỉ, mình chẳng tin. Đừng nên nhìn vào những
mái tóc xanh đỏ, cánh tay xăm trổ mà coi họ là đồ bỏ đi. Hãy nhìn những cậu ấm
cô chiêu không dùng những chiếc xe máy đắt tiền, đi bằng xe đạp, xe đạp điện đến
trường, âm thầm bảo vệ môi trường. Rồi giữa trưa hè nắng gắt, nhìn mấy cô, mấy
cậu choai choai tua tủa khuyên tai, khuyên mũi, quần bò rách gối chen chúc đòi
hiến máu nhân đạo, mới thấy hết tấm lòng của giới trẻ đối với con người, với đất
nước. Thử hỏi, những người lớn chúng ta, những người thường rao giảng đạo đức
đã bao giờ làm được như vậy chưa, hay chúng ta chỉ biết chê bai, chỉ nghĩ đến
hưởng thụ, sao cho có nhà thật to, ôtô thật lớn để thỏa mãn bản chất thích ngồi
lên đầu lên cổ người khác của mình?
Đọc bài viết về cô
giáo Thủy trên báo, mình phải chạy ra chốt cửa phòng làm việc để người khác
không thấy mình khóc. Mình khóc không phải vì thương cô giáo, bởi trên đời còn
nhiều số phận đáng thương hơn nhiều, mà khóc bởi cảm phục cô, một cô giáo nhỏ
bé mà có lòng tự trọng vời vợi. Khóc bởi nhiều tờ báo dùng sức mạnh vô biên của
mình hòng nghiền nát, vùi dập một số phận, một cô bé nhỏ nhoi, lẻ loi đang cố gắng
ngoi lên giữa một thành phố ngập ngụa kim tiền, đầy dẫy sự lừa lọc, giả dối
này. Chiều hôm ấy, mình ra tòa soạn, ngồi chuyện trò với một nhà thơ kiêm phó tổng
biên tập về cô giáo Thủy. Chuyện rất nhiều và anh kể đã khóc khi đọc mấy bài viết
về cô giáo này. Chẳng biết anh nói có đúng không, nhưng ít ra anh đã thấy hạnh
phúc và thanh thản khi được nhỏ lệ trước một số phận. Nhà thơ chân chính có bao
giờ biết nói dối, hi vọng thế. Tự nhiên, mình lại thấy vui vì phát hiện được một
người lớn tử tế, cái rất khó kiếm trong một xã hội mà mọi giá trị đều đã bị đảo
lộn tùng phèo từ lâu lắm rồi.
Cô Thủy ơi! Việc cô bỏ
trốn vì xấu hổ là cần thiết, nhưng cũng không nên bặt tăm, bặt tích. Những con
người tử tế, có lòng tự trọng như cô bây giờ xã hội đang cần lắm, cô hãy mạnh dạn
xin lỗi cuộc đời đi. Mà cô cũng đâu có lỗi. Cô được đào tạo trong một môi trường
mà ở đó có biết bao cuốn giáo trình viết sai, được soạn bởi những giáo sư, có
thể có tài, nhưng thiếu cái tâm, những người sẵn sàng vục mặt xuống bùn, sẵn
sàng hạ bệ lẫn nhau, chỉ để giành được cái đề tài còm cõi. Cô Thủy à! Cô có biết
không, các học trò của cô đang túm tụm vào nhau như đàn gà con giương đôi cánh mỏng
manh đấu tranh để bảo vệ gà mẹ xơ xác đấy. Một cô giáo tử tế thì phải có những
học trò tử tế, cô hãy về với chúng đi. Mọi sai lầm đều có thể sửa chữa được.
Đáng sợ nhất là những kẻ đang ngày ngày lợi dụng cái sai để triệt hạ cái đúng,
dùng cái xấu để tiêu diệt cái tốt, miễn sao làm lợi cho bản thân và gia đình
mình. Nhưng cô hãy tin, Trời luôn có mắt. Những người như cô trước sau gì cũng
sẽ được hưởng quả phúc, cô ạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét