Bác
có hay bị ngất không?
- Cũng
thỉnh thoảng. Như hôm vừa rồi chẳng hạn, khi lên xe buýt, tôi được một thanh
niên tóc nhuộm xanh đỏ nhường chỗ, thế là ngất xỉu. Thời buổi này người như thế
hiếm lắm.
- Bác
có vẻ nhạy cảm và yếu đuối nhỉ. Thế có khi nào bác ngất vì sướng quá hay buồn bực
quá không?
- Thường
xuyên. Cứ thấy một chân dài tới nách, ăn mặc mát mẻ, lại còn nháy mắt với tôi
vài cái là y như rằng chân tay tôi nó cứ bủn rủn, tim đập thình thịch, hai bên
tóc mai cứ dựng đứng hết cả lên, chỉ muốn ngã khụy xuống đường.
- Chẳng
cứ gì bác, gặp trường hợp đó tôi cũng thế. Với những lão dị nhân như tôi với bác thì nói làm gì, đằng này, nhiều
cô bé ở các tỉnh thành phía Nam đang ngồi trong lớp tự nhiên ngất xỉu hàng loạt
mới lạ chứ.
- Các
cháu ngất vì thầy giáo trẻ, khỏe, đẹp trai à?
- Không,
cô giáo dạy hôm đó đã lên chức bà ngoại rồi, chỉ còn mấy tháng nữa là về hưu.
- Vậy
có lẽ do đói. Không ăn sáng là hay bị hạ đường huyết lắm. Đói mà phải nghe cô
giáo già giảng bài thì làm gì chẳng ngất.
- Không
phải, nhiều cháu cho biết đã ăn no trước khi đến trường mà.
- Nếu
thế thì chắc là do học thêm, học khuya nhiều quá, sức các cháu còn non, chịu
mãi sao nổi.
- Nếu
thế phải thay phiên nhau ngất, chứ sao lại xỉu hàng loạt, cùng lúc được. Các lớp
khác cũng học thêm nhiều như thế mà có đứa nào ngất đâu?
- Bác
cứ căn vặn kĩ quá, tôi có phải bác sỹ đâu mà trả lời được. Với thực trạng dạy
thêm, học thêm tràn lan như hiện nay, sẽ có ngày học sinh cả nước ngất, bị bệnh
thần kinh, chứ chẳng riêng học sinh mấy tỉnh thành đó đâu.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét