- Đang
bã cả người còn hỏi linh tinh. Tôi vừa chở bà xã đi khám bệnh về. Khám nhanh,
chữa nhanh, chẳng tốn kém gì, chỉ mệt vì phải đạp xe quá xa thôi.
- Bệnh
viện mới thay đổi cung cách khám chữa bệnh à, vậy tôi cũng phải đi khám ngay mới
được. Thời tiết thay đổi, bệnh trĩ tái phát đã lâu mà không có tiền điều trị, đành
chịu.
- Trước
khi đi khám nhớ qua nhà tôi cho mượn mấy cái máy ảnh cầm theo nhé.
- Người
đầy bệnh tật, lê cái thân già đến viện còn chẳng nổi, mang theo máy ảnh làm gì?
- Thì
ra bác không theo dõi truyền hình. Hôm vừa rồi bà Bộ trưởng ngành khám chữa bệnh
chẳng đề nghị cử tri: Hãy mang đến cho tôi tấm ảnh chụp bác sỹ đang nhận phong
bì, sẽ có thưởng. Hưởng ứng lời kêu gọi này, sáng nay tôi đã mang theo máy ảnh
vào viện, hiệu quả lắm.
- Người
ta dấm dúi hối lộ chứ có công khai đâu mà bác chụp được?
- Thì
tôi có chụp thật đâu. Tôi chỉ lượn lờ quanh mấy phòng khám, thỉnh thoảng bấm
máy soành soạch, đèn flash chói lòa, khiến đám y, bác sỹ sợ vãi linh hồn.
- Thế
khi vợ bác muốn đưa cái phong bì để được khám ngay thì làm thế nào?
- Lúc
bà ấy đưa phong bì, bác sỹ thò tay định cầm, tôi liền giương máy ảnh lên nói:
Chụp này, chụp này. Thế là lão ấy vội ném trả lại cái phong bì, lôi bà ấy vào
phòng khám cho nhanh. Nhìn mặt lão ấy tái dại, cũng thấy thương.
- Thế
khi vợ bác nằm trong phòng điều trị thì làm thế nào?
- Có
gì đâu, tôi cứ ngồi chồm hỗm trên ghế. Khi cô y tá đẩy xe thuốc vào tiêm, tôi cứ
thò ra thụt vào cái máy ảnh, thế là cô ấy liền lấy bơm kim tiêm loại nhỏ nhất
ra, cười rất tươi, vừa tiêm cho bà nhà tôi vừa kể chuyện tiếu lâm nữa chứ. Tôi
có đưa phong bì, nhưng cô ấy từ chối, còn rút lược ra chải đầu cho tôi nữa chứ.
- Cách
của bác hay đấy. Tôi không mượn máy ảnh của bác mà mua hẳn một cái cho tiện,
bác nhỉ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét