- Thôi
vô phép bác, tôi phải đưa thằng cháu đến lớp học thêm, từ chiều đến giờ mấy ca
rồi, mệt quá.
- Trông
mặt mũi bác cũng chẳng đến nỗi nào mà sao cháu chắt kém cỏi đến mức phải học
thêm vậy?
- Thời
buổi này có đứa nào không phải học thêm chứ, quê học thêm kiểu quê, thành phố học
thêm kiểu thành phố, thoát làm sao được.
- Thầy
cô rảnh rỗi, yêu quí học sinh nên tự nguyện dạy thêm, chẳng cám ơn thì thôi còn
kêu ca nỗi gì?
- Bác
trên trời rơi xuống đấy à, không thu tiền thì thu bằng thóc, bằng khoai, sắn,
trứng gà, thời buổi này đào đâu ra thầy cô dạy thêm không công chứ. Khối thầy
cô mua nhà mua xe nhờ dạy thêm đấy
- Thảo
nào mà cả nhà tôi cũng loạn hết cả lên vì chuyện đưa đón con cháu, vừa rời khỏi
lớp toán lại nhớn nhác đến lớp học văn, học ngoại ngữ. Trong ba lô của mấy đứa
cháu lúc nào cũng sẵn mì tôm để nhỡ không kịp về nhà thì chỉ cần xin cô cho ít
nước sôi là xong. Nhìn cháu mặt đầy mụn vì mì ăn liền mà xót cả ruột.
- Vất
vả thế đã ăn thua gì. Ở một tỉnh miền Trung, người ta còn tổ chức dạy thêm từ
lúc canh tư cơ.
- Tốt
chứ sao, học trong không khí trong lành buổi sớm tiếp thu mới tốt. Vừa học vừa
được nghe tiếng gà gáy sướng quá còn gì, sau này ra đời tâm hồn mới đậm đà hồn
quê, bác nhỉ.
- Chẳng
biết có giỏi giang thêm được tí nào không, chỉ thấy cả cô lẫn trò đều mắc tật một
mắt thì mở trừng trừng, mắt kia lại nhắm tịt lại, hậu quả của một thời gian dài
dạy và học thêm trong tình trạng mắt nhắm mắt mở đấy.
- Thế
cũng tốt, chẳng may có bị cận thị chỉ phải mua kính một bên thôi, đỡ tốn tiền.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét