- Tôi
đang trau dồi vốn tiếng Anh.
- Chắc
bác học ngoại ngữ để làm phiên dịch cho các đoàn ngoại giao. Nghề này hay được
đi đây đi đó, mở mang tầm mắt?
- Không,
tôi học là để nói chuyện với chó.
- Sao,
chó nhà bác biết nói tiếng người à?
- Chẳng
là thế này, ở một thành phố phía Nam chuẩn bị tổ chức cuộc thi “chó khỏe, chó
ngoan”, nên tôi vừa ra nước ngoài “rước” về một “em” chó rất đẹp. Khốn nỗi, nó
chỉ biết tiếng Anh, ra lệnh bằng tiếng Việt nó cứ gầm gừ muốn cắn, hãi lắm.
- Sao
bác không dùng chó nội để thi, chó của mình nhiều con cũng khôn ra phết?
- Chó
nội láu cá nhưng phải cái dại gái. Đang thi mà thấy “nàng “ nào đi qua là quên
hết nhiệm vụ.
- Chó
bác mua có đắt không?
- Chục
nghìn “đô” chứ mấy, tiền nuôi mới kinh, riêng thịt bò đã là 1 kg mỗi ngày, chưa
kể bơ, pho mát, hoa quả, rượu vang cho nó uống để mượt lông.
- Bà
nhà mà cũng được nuôi như vậy thì đã không xơ xác đến thế. Bác có biết đợt rét
vừa rồi có những cháu ở miền núi phải ngồi lì gần nửa tháng trời trong phòng trọ
với ước muốn mỗi ngày bắt được một con chuột để ăn cầm hơi không?
- Đang
chuyện về chó sao tự nhiên bác lại quàng sang chuyện chuột vậy, vô duyên.
- Chẳng
biết ai vô duyên, thời buổi kinh tế khó khăn, cả nước phải thắt lưng buộc bụng
thì những kẻ rửng mỡ như bác suốt ngày nghĩ đến chuyện thi thố vô bổ. Cứ mở ti
vi lên là thấy hết cuộc thi này tới cuộc thi khác, sao không tổ chức thi làm từ
thiện, cho con cháu được hưởng
phúc có hơn không nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét