- Cứ
về hưu như tôi với bác hóa sướng, rượu, bia lúc nào thèm là uống, tha hồ.
- Chỉ
thoải mái về mặt thời gian thôi, chứ với đồng lương hưu còm cõi, ăn còn chẳng đủ,
lấy đâu ra nhậu nhẹt.
- Đúng
thế thật, cả tuần nay, tôi được ăn có mấy miếng thịt mỏng như lá lúa nên thấy
người mệt mỏi quá, chẳng muốn làm gì. Mỗi khi hồi tưởng lại cái thời làm quan chức,
lại thấy bổi hổi bồi hồi.
- Chẳng
mấy người đã về nghỉ rồi mà vẫn trăn trở, tâm huyết với công việc như bác đâu,
hiếm lắm.
- Tâm
huyết gì đâu. Hồi đó, cứ “tam nhật thì tiểu yến, ngũ nhật thì đại yến”, bia rượu
chảy như suối, của ngon vật lạ ê hề, mọi chi trả đã có “chùa” lo, sướng thật.
- Cảnh
đó sắp trôi vào dĩ vãng rồi. Nhà nước vừa phải ra văn bản lần thứ hai cấm công
chức uống bia rượu vào buổi trưa đấy
- Thế
lần thứ nhất họ không tuân thủ hay sao mà phải cấm nhắc lại?
- Ăn
ngon, uống rượu xịn, lại không phải trả tiền, cái thú này khi đã ngấm vào máu là
khó bỏ lắm, cấm đến mười lần cũng thế thôi.
- Với
những đối tượng thích say sưa trong giờ chính quyền thì phải đuổi việc, hạ bậc
lương hay thuyên chuyển công tác chứ?
- Ôi
dào, văn hóa công sở đơn vị nào chẳng có, đã thấy có ai bị cho thôi việc vì say
rượu đâu.
- Thì
đánh vào kinh tế, phạt tiền thật nặng vào, sẽ “tởn” ngay thôi.
- Chỉ
có “sếp” mới có điều kiện nhậu nhẹt bằng tiền “chùa”, trong cơ quan, ai dám phê
bình hay phạt họ chứ.
- Vậy
bó tay hay sao?
- Theo
tôi, nhà nước chỉ cần bỏ mục chi tiếp khách bằng ngân sách nhà nước đi là ổn.
Các “sếp” sẵn sàng chịu “khô” môi chứ không mấy ai chịu bỏ tiền túi ra đãi khách
đâu, bác nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét