- Tôi
đã học được mấy tháng rồi. Bác tính, thời buổi nhiễu nhương thế này, không có
ít “ngón nghề” trong người có ngày mất mạng như chơi.
- Đúng
thế. Vậy hàng ngày bác luyện tập thế nào?
- Thì
sáng ra trèo lên tầng thượng, huơ chân , múa tay, đấm vào không khí mấy cái cho
giãn xương, giãn cốt cũng thấy khỏe và hiệu quả ra phết.
- Tập
thế không ổn. Các cụ mình đã dạy “văn ôn võ luyện”, không thường xuyên thực
hành thì đổ xuống sông, xuống biển hết.
- Thực
tế ở đâu được chứ, chẳng lẽ ngày nào cũng ra đường gây sự rồi đánh nhau với ai
đó à?
- Nếu
bí quá thì cũng đành phải thế chứ biết làm sao.
- Lỡ
gặp phải thằng võ nghệ cao cường hơn nó “tẩn” cho thì vợ con mất nhờ, chẳng dại.
- Thì
tìm thằng nào trông hom hem, chân đi thập thững, miệng ho rũ rượi rồi lấy cớ
đâm xe, “quại” nhau với nó cho yên tâm.
- Lỡ
gặp phải thằng yếu quá, chưa kịp đấm nó đã lăn đùng ra chết thì sao?
- Nếu
vậy tôi khuyên bác về Thái Bình, ở đó có xã đánh vợ. Các ông chồng ở đây ngày
nào không “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” vợ một lần là ăn không ngon ngủ không
yên. Bác trả cho các “đức” ông chồng này ít tiền thì tha hồ đấm vợ của họ.
- Sao
các ông chồng ở đấy “nghiện” đánh vợ thế nhỉ?
- Thì
cũng như bác nghiện chơi chim cảnh, nghiện đánh cờ thôi.
- Thế
chính quyền địa phương không có ý kiến gì à?
- Họ
đánh vợ mình chứ đánh vợ hàng xóm đâu mà có ý kiến, có khi cán bộ xã cũng đánh
vợ thì nói được ai.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét