- Tôi
nghiệm ra một điều, cứ sát đến tết là các cơ quan công quyền lại ban hành hàng
loạt lệnh cấm. Cấm gì cũng nên để sau, cho mọi người ăn tết vui vẻ đã chứ.
- Bác
chẳng hiểu gì cả, họ cũng tính toán chán ra rồi. Gần tết mọi người nhận được
nhiều khoản lương thưởng, mới có tiền nộp phạt chứ.
- Ừ
nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra. Lợn, gà nhà bác có còn con nào không, thịt tất
niên hết đi, nhớ mời tôi đấy nhé.
- Sao
lại thịt, tôi nuôi để thỉnh thoảng cải thiện, đồng thời cho vui cửa vui nhà mà?
- Vui
gì mà vui, nhỡ bị cúm gà hay dịch tai xanh thì khốn. Sắp tới, để giữ vệ sinh
chung, nhà nước cấm nuôi gia súc, gia cầm trong thành phố đấy.
- Hai
vợ chồng già với mớ lương hưu còm cõi làm sao đủ sống, phải để chúng tôi tăng
gia mới mong thoát nghèo được chứ.
- Bác
chỉ nghĩ đến lợi ích riêng, lỡ gà lợn nhà bác làm lây truyền bệnh sang hàng xóm
thì ai chịu trách nhiệm? Tới đây, nuôi chó mèo cũng phải đăng kí, có sổ sách theo
dõi từng con, bác liệu mà bán hết đi.
- Tức
là chó mèo cũng phải có căn cước à?
- Đúng
thế. Khi chó, mèo đẻ, cho ai hay chết, làm thịt, bác đều phải báo chính quyền địa
phương, hiểu chưa.
- Sâu
sát thật đấy, từ giờ, nhà nào mỗi tháng ăn hết bao nhiêu cân chó, “sực” bao
nhiêu nồi lẩu mèo phường xã sẽ biết cả, khó mà ăn dấm ăn dúi một mình. Thế con
chó sau khi bị “sát hại” rồi chế biến thành bao nhiêu món, cho bao nhiêu riềng
mẻ, quạt chả hết bao nhiêu cân than, có phải khai báo không bác?
- Tất
nhiên, mà thôi bác đừng nói nữa, tôi chảy hết nước miếng rồi đây này.
- Tôi
nghĩ, mấy cái lệnh cấm này có vẻ khó khả thi. Bác tính, ở các vùng nông thôn
còn khó thống kê được hết có bao nhiêu người chưa được làm giấy khai sinh hay
chứng minh thư, người còn như thế, chó mèo làm sao mà quản nổi, khó ghê lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét