- Sao
vừa đi chùa Hương tuần trước, hôm bay bác lại lên đó vậy, mới “lăn tăn” được một
khách hành hương nào à?
- Không
phải, già “khú” rồi còn “léng phéng gì nữa. Tôi đi chùa Hương là để thỏa mãn
cái thú ẩm thực.
- Nơi
chùa chiền chay tịnh có đặc sản gì cho bác hưởng thụ chứ?
- Nơi
cửa Phật thì chỉ có hương khói thôi, khu vực người dân sinh sống xung quanh mới
ghê, bày bán chẳng thiếu loại thú rừng hoang dã nào.
- Thú
rừng là loài cấm săn bắt, sao lại có thể buôn bán công khai được nhỉ?
- Tôi
không rõ, có khi ở đây họ có “luật lệ” riêng cũng nên. Thú rừng quí hiếm như lợn
lòi, cầy vòi, cầy hương được xào nấu ngào ngạt ngay cạnh các cơ quan công quyền
địa phương mà không thấy ai nhắc nhở cấm đoán gì hết.
- Lạ
nhỉ. Hay các loại thú được bày bán là đồ dởm, có khi là lợn nhà, chó nuôi cũng
nên?
- Ai
bảo bác thế, tôi thấy cái mõm con cầy vòi dài như cái cái bơm mà, lợn rừng cũng
thế, răng nanh tua tủa, vừa ăn vừa sởn hết cả gai ốc.
- Làm
thành hình thù như thế khó gì. Các “sao” ca nhạc mông lép kèm kẹp mà họ còn làm
to được như cái thúng nữa là. Có cô ngực như hai quả bóng bàn, ra nước ngoài có
hơn tuần lễ về thấy to như quả bưởi da xanh đấy thôi. Vấn đề là bác có nhìn thấy
con nhím, con nai nào còn sống không?
- Toàn
là đồ đã giết mổ cả. Vậy là họ “treo đầu dê bán thịt chó”, sao chính quyền lại
làm ngơ trước hiện tượng lừa đảo đó nhỉ?
- Họ
có treo biển bán thú rừng đâu, bác gọi tên món ăn thế nào thì họ bán thế nấy đấy
chứ. Bác tự lừa mình chứ có ai lừa bác đâu.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét