- Nhà
nước mới có chính sách cải thiện đời sống cho các cháu hả bác, mỗi cháu có được
vài triệu đồng một tháng không?
- Tiền
đâu ra mà cho lắm thế, ý tôi muốn nói là cơ sở vật chất dành cho các cháu giờ
đã khá lên nhiều.
- Thế
mà tôi cứ tưởng các cháu đã thoát cảnh cả tuần không được nổi miếng thịt vào mồm.
Ý bác muốn nói cơ sở vật chất ở đây là cái gì vậy?
- Gần
đây hàng loạt trường ở khu vực miền núi, hải đảo được cấp vốn xây mới nhà vệ
sinh, để các cháu mỗi khi bí bách có chỗ “chui ra chui vào”, không phải vào rừng
để “đi” nữa.
- Được
như thế thì vấn đề vệ sinh môi trường sẽ đảm bảo, nhưng tôi nghe nói, hầu hết
các cháu chỉ sử dụng nhà vệ sinh có vài lần, sau đó lại rủ nhau chui tuốt luốt
vào rừng hay lên núi mà.
- Chắc
do thói quen thôi…
- Không
phải, nghe nói các cháu sợ tường đổ vào người.
- Bác
nói nghe khó tin quá, ở một huyện miền núi thuộc tỉnh Quảng Ngãi, vừa được
chính quyền đầu tư 13 cái nhà vệ sinh với tổng số tiền 6 tỷ đồng, vị chi mỗi
cái diện tích có hơn chục mét vuông mà được làm với giá gần 600 triệu đồng, đắt
hơn cả nhà vệ sinh của khách sạn 4 sao, đổ làm sao được.
- Nếu
được làm đủ số tiền nhà nước cho thì nói làm gì, có dùng xe ủi cũng chẳng đổ được,
đằng này…
- Ý
bác muốn nói là bị rút ruột thậm tệ chứ gì, chẳng lẽ, đến cái nhà vệ sinh cho học
sinh nghèo mà cũng bị “ăn” sao?
- Đúng
thế, cái nơi luôn bốc mùi xú uế mà họ còn “tọng” được vào mồm thì liệu có cái
gì mà họ buông tha chứ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét