- Sau
này mất đi, khi xuống suối vàng, bác ước ao, người nhà trên dương thế gửi cho những
gì?
- Không
cần nhiều lắm, chỉ gửi những gì khi còn sống tôi thích và vẫn hay sử dụng như
nhà lầu, ôtô, mấy cỗ tổ tôm, vài bộ com lê, chiếc Ipad, ít đô la và vàng SJC…
- Sao
đòi lắm thế, vợ con lấy tiền đâu mà mua?
- Toàn
bằng giấy bồi chứ có phải đồ thật đâu mà lo.
- Những
thứ đó có phải ra đường là nhặt được đâu, phải mua bằng tiền thật cả đấy. Mà
nhà cao, cửa rộng, vàng bạc đầy nhà như thế, dùng sao hết?
- Không
thừa đâu. Trong di chúc tôi còn dặn vợ con, vào dịp đầu năm, thằng cả phải đi đặt
lấy chục mĩ nữ, mà phải chau chuốt thật đẹp rồi “hóa”, đắt mấy cũng được. Nuôi
thêm từng đấy con người cũng tốn kém lắm.
- Hiện
có một bà còn chẳng kham nổi, lúc đấy có chục cô, có mà thành xác ve à?
- Cùng
lắm thì báo mộng cho con cái bảo chúng đốt cho vài chục lọ Viagra là đâu vào đấy
ngay thôi.
- Biết
lo xa như thế chắc bác phải để lại cho vợ con hàng chục tỷ đồng?
- Ở
đâu ra, có mỗi cuốn sổ hưu thôi.
- Khi
bác chết nhà nước sẽ cắt lương hưu ngay, người nhà đâu có được hưởng.
- Tôi
không quan tâm, không có cho tôi thì liệu hồn, đêm đến tôi sẽ hiện về bóp cổ.
- Giờ
còn sống mà dặt dẹo thế kia, lúc chết thì đánh được ai. Lúc sống thương vợ con
một thì khi sang thế giới bên kia phải thương mười mới phải đạo chứ. Bác không
thấy người dân làng Khê Tang xã Cự Khê huyện Thanh Oai từ lâu đã phát động
phong trào “Nói không với vàng mã” sao? Họ làm thế là để hạn chế thói ăn chơi
sa đọa của người chết, giảm bớt nỗi khổ của người sống, phải học tập chứ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét