- Bác
là chúa hay chê người mình “ dốt còn ăn lá lốt”, giờ thì hết có cớ dè bỉu rồi
nhé. Nước mình hiện xếp thứ 13 trên thế giới đấy.
- Về
lĩnh vực kinh tế hay quân sự, thể thao hả bác?
- Những
cái bác vừa hỏi thì vẫn xếp đội sổ. Chúng ta vừa “được” thăng hạng về mức độ vô
cảm thôi.
- Ra
đường gặp đám ma tôi vẫn thấy đám con cháu khóc lăn khóc lộn trên đường mà. Vô
cảm mà sao mắt đỏ hoe đầu tóc rũ rượi thế được?
- Ý
tôi muốn nói về sự quan tâm giữa con người với con người kia. Ai đời, nhà đang
cháy ngùn ngụt, nhiều người không cứu chữa thì chớ, còn chen nhau xông vào hỏi
nhà cháy số bao nhiêu để chiều về đánh lô đề.
- Thì
bác tính, có phải muốn là gặp được nhà cháy đâu, cơ hội đến cũng nên để họ kiếm
chác chứ.
- Gặp
vụ tai nạn giao thông cũng thế, không những không đưa nạn nhân đi viện, nhiều kẻ
còn ghé sát vào mặt người đang hấp hối hỏi bao nhiêu tuổi để đi mua xổ số. Đấy
là chưa kể nhiều đối tượng còn xông vào hôi của, móc ví trong người nạn nhân, mặc
người bị nạn giãy giụa trên vũng máu.
- Bác
khó tính quá, người sắp chết thì cần gì tiền, mà xã hội ta đâu chỉ rặt những kẻ
như bác vừa nêu?
- Người
tốt cũng như loài cây quí vậy, muốn nhân giống được phải kì công vất vả lắm.
Còn cái xấu thì như cỏ dại, chẳng cần tưới tắm gì vẫn mọc ào ào. Người chủ chỉ
cần bỏ bẵng vài hôm thôi là cây dại sẽ lan rộng, hút hết màu mỡ trong vườn. Cây
quí rồi sẽ héo hắt dần, muốn tồn tại, có khi phải tự biến mình thành cây dại.
Con người cũng thế thôi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét