- Bác
có hay đi lễ chùa không?
- Chỉ
ngày rằm, mồng một hoặc khi thấy trong người bất an mới tới đó thắp hương cho
lòng thanh thản thôi.
- Đứng
trước các đấng thần linh, bác thường kêu cầu gì?
- Thì
cũng như mọi người thôi, tôi xin có sức khỏe, gia cảnh được yên ấm, lên chức
càng to càng tốt, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt, thỉnh thoảng xin có được
cô “bồ” xinh tươi.
- Bác
xin nhiều thứ thế, chắc phải chuẩn bị lễ vật to lắm?
- Cúng
bái cốt ở cái tâm, tôi chỉ nhét vào kẽ tay các ngài mấy đồng bạc lẻ thôi. Thần
thánh ai lại tham tiền, tham lễ vật.
- Mất
có vài nghìn đồng mà bác đòi toàn thứ “khủng” cả, bác không sợ các ngài tự ái,
quở phạt sao?
- Cả
xã hội thế chứ riêng gì tôi. Có người xin còn kinh hơn tôi nhiều, nào là xin được
con đề dăm tỷ đồng, cầu được cái dự án vài chục ha đất, được chục căn biệt thự
cho con cháu…
- Bác
đã thấy ai được thỏa nguyện ước chưa?
- Tôi
thì chưa thấy, nhưng chắc đã có ai đó nhận được lộc rồi thì mọi người mới đổ xô
đi cúng bái ngày càng đông thế chứ.
- Có
thờ có thiêng, có kiêng có lành, chùa chiền là nơi để người ta tìm đến hầu mong
có giây phút thoát tục, tìm về với nẻo thiện. Bác toàn mong được giàu sang, phè
phỡn trong khi chẳng thèm đoái hoài gì đến sự đói khát, khốn khổ của đồng loại,
trời Phật nào vô tâm chứng giám cho chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét