- Để
làm một cây cầu dân sinh bằng xi măng cốt thép có đắt không bác?
- Đương
nhiên rồi, làm cầu tốn kinh khủng, chỉ nhà nước mới làm được thôi.
- Vậy
mà ở Quảng Nam có một gia đình bỏ tiền cá nhân ra làm cầu cho bà con sử dụng đấy.
- Thiếu
gì đại gia bỏ tiền ra xây trường, làm đường cho dân. Bác tưởng họ vô tư hay
sao, không có lợi đừng hòng họ làm. Người thì đòi lấy tên cụ kị, ông bà đặt làm
tên trường, kẻ lấy tên mình đặt cho cây cầu, để quảng cáo và lưu danh muôn thuở
mà.
- Nhưng
anh chàng ở Quảng Nam này không làm thế, cầu vẫn mang tên cũ đã bao đời nay.
- Vậy
thì anh ta sẽ thu tiền của người qua lại, chẳng mấy lúc mà giàu.
- Không
thu của ai dù chỉ một xu, thậm chí khi trên mặt cầu xuất hiện ổ gà, hay tay vịn
lan can bị gãy anh ta lại cùng vợ bỏ tiền ra mua vật liệu về sửa chữa.
- Có
lẽ trước đây hắn làm ăn cướp, tích lũy được chút ít, giờ ân hận về tội lỗi đã
gây ra nên làm từ thiện để đỡ dằn vặt lương tâm đấy thôi.
- Bậy
nào, họ sinh ra và lớn lên tại địa phương, nổi tiếng hiền lành , làm ăn lương
thiện, cãi nhau với hàng xóm còn không có, lấy đâu ra gan làm ăn cướp.
- Vợ
chồng nhà này đào được kho báu cũng nên. Nghe nói ở đó có nhiều kho vàng ẩn sâu
dưới lòng đất lắm.
- Bác
chỉ khéo tưởng tượng. Gia đình họ mấy chục năm nay chỉ làm nghề sửa xe, cố gắng
lắm mới tiết kiệm được đủ tiền định sửa nhà, thấy bà con qua sông cực quá nên
dùng tiền đó để làm cầu, trong khi nhà mình vẫn dột nát tứ tung.
- Trên
đời này làm gì có người tốt tuyệt đối như thế cơ chứ. Trước sau gì tôi cũng tìm
thấy động cơ của vợ chồng nhà này, bác cứ chờ đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét