- Bác
đã trông thấy đĩa bay bao giờ chưa?
- Thỉnh
thoảng. Mỗi khi tôi không mang tiền lương về là y như rằng bà xã nhà tôi lia cả
rổ, chứ đâu chỉ một chiếc đĩa ra sân.
- Kinh
nhỉ. Ý tôi muốn hỏi là bác đã gặp vật bay không xác định hay người ngoài hành
tinh chưa, ai hỏi đĩa đựng rau muống nhà bác làm gì.
- Cả
thế giới còn chưa trông thấy nói gì tôi. Mà bác không có việc gì làm hay sao mà
hỏi toàn chuyện linh tinh vậy?
- Chẳng
là vừa rồi, có bà “thủ lĩnh” ngành khám chữa bệnh yêu cầu người dân chụp ảnh
bác sỹ nhận phong bì để bà ấy xử lí. Tôi thấy việc này còn khó hơn cả việc tóm
được người ngoài hành tinh bác ạ.
- Đúng
thế, có bác sỹ nào hẹn bệnh nhân ra giữa chợ để nhận phong bì bao giờ. Chắc bà ấy
làm thế vì quá bất bình với tiêu cực, cũng là một ý tốt, đáng khen.
- Bà
ấy yêu cầu như vậy khác gì đố bệnh nhân không dùng gương mà nhìn thấy xương cụt
của mình. Hôm vừa rồi bà ấy còn cấm y bác sỹ không được nhận phong bì trước và
trong khi khám chữa bệnh, còn sau khi điều trị thì thoải mái.
- Có
khác gì nhau đâu, nhận trước hay nhận sau thì nó vẫn là chiếc phong bì, vẫn là
nỗi ước ao, niềm khát khao của bao “lương y” mà. Hay bà ấy nghĩ người Việt mình
có tính “qua cầu rút ván”, sau khi khỏi bệnh sẽ không cám ơn nữa, bác sỹ khó
lòng tiêu cực được?
- Chẳng
phải, bà ấy không cho bác sỹ nhận phong bì trước và trong khi điều trị để khi
phẫu thuật không bị run tay vì xúc động đấy thôi. Hơn nữa, vào phòng mổ, bác sỹ
phải mặc đồ vô trùng. Quần áo, tiền bạc, phong bì phải để hết ở ngoài, nhỡ có
thằng nào lẻn vào cuỗm đi thì sao.
- Ừ
nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra. Bà bộ trưởng quả là có tầm nhìn xa trông rộng,
hiếm có lắm đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét