- Hè
này bác có kế hoạch đi chơi đâu chưa?
- Ôi
dào, tốn tiền. Cả nhà tôi nghỉ ngơi tại gia thôi.
- Ai
cũng như bác thì ngành du lịch khởi sắc sao được.
- Tôi
cũng muốn đóng góp cho sự phát triển ngành “công nghiệp không khói” lắm, nhưng
mỗi lần đi đâu về là y như rằng mặt mũi vợ con tôi cứ tái dại như người thiếu
máu, cả tuần sau vẫn chưa hồi được.
- Chỉ
việc đi chơi, ăn ngon, nghỉ khách sạn đẹp mà sao bác tả cứ như đi đánh trận vậy?
- Còn
hơn chiến đấu với giặc ấy chứ. Bác tính, chỉ riêng việc xua tay từ chối “cò” xe
khách, “cò” khách sạn, nhà hàng thôi, hai bả vai tôi bị bại cứng không cử động
nổi, châm cứu cả tuần nay chưa khỏi đấy.
- Có
lẽ bác phải học chiêu của tôi. Năm ngoái trước khi đi Sầm Sơn tôi ra mua bộ ria
giả dán lên mép cho hầm hố, mượn thằng cháu khẩu súng nhựa đen trũi giắt cạp quần.
Mấy tay “cò” vừa lao ra định lôi kéo, thấy tôi kéo vạt áo lòi ra cái báng súng,
vội tránh đường ngay
- Kế
ấy cũng hay, nhưng nhỡ công an họ tưởng súng thật hỏi han thì mệt lắm. Vậy còn
đối với việc “chặt chém” du khách thì bác làm thế nào?
- Tốt
nhất là mang mì tôm đi hoặc thuê xe ôm chở về vùng quê hẻo lánh cách các khu du
lịch ít nhất 50 km thuê người dân nấu cho ăn rồi xin họ cho ngủ nhờ.
- Nếu
thế thì nhiêu khê quá, vậy đi du lịch ra nước ngoài cho yên tâm.
- Cũng
không tốt như bác nghĩ đâu. Báo chí chẳng vừa làm rầm rĩ chuyện du khách Việt bị
lái xe taxi nước Anh “chặt chém” là gì.
- Hay
đây là hành vi “trả đũa” khi họ sang Việt Nam du lịch?
- Chẳng
phải. Đây là “đại dịch toàn cầu” cả thế giới vẫn chưa tìm ra phác đồ điều trị
bác ạ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét