- Làm
bảo vệ như tôi thì làm gì có diễm phúc đó. Hồi mới nghỉ hưu, phải xin phép mãi
bà xã mới cho đi một chuyến vào miền Nam, sướng lắm.
- Bay
vèo vèo trên bầu trời chắc run lắm?
- Tất
nhiên rồi, hai cái xe máy va chạm vào nhau còn tan xương nát thịt nữa là cả khối
sắt thép hàng chục tấn lao từ trên trời xuống, khác gì quật tấm bánh đúc vào
cái cối đá.
- Nguy
hiểm thế chắc phi công phải cẩn thận lắm?
- Trên
nguyên tắc thì thế, nhưng thực tế, khối ông cầm lái trong tình trạng chếnh
choáng hơi men, có ông lên máy bay là ngủ khì, ngáy rung cả buồng lái.
- Khiếp,
nghe bác nói mà rợn cả người, có lẽ từ nay tôi sẽ không đi máy bay nữa.
- Hôm
vừa rồi xảy ra chuyện cô Đại sứ du lịch của mình chui hẳn vào buồng lái “đú đởn”
mới kinh, khoác vai, bá cổ với phi hành đoàn, kệ cho máy bay “tung tăng” trên bầu
trời.
- Thật
sao, thế nhỡ trong lúc vui vẻ cái “bàn tọa” to như cái thúng của cô ấy mà “chịn”
vào cần lái thì sẽ ra sao nhỉ?
- Thì
vọt thẳng lên sao Hỏa hoặc đâm xuống biển cho mát chứ sao nữa.
- Vậy
còn hàng trăm hành khách thì thế nào?
- Họ
sẽ được cùng cô Đại sứ thám thính đáy biển, được nô giỡn cùng các loài cá quí
hiếm, được gặp vua Thủy tề, vui quên cả đường về.
- Ý
bác là sẽ “ngỏm” hết chứ gì?
- Có thế mà cũng không hiểu à. Trong vụ
này chỉ có mấy anh trong phi hành đoàn là sướng thôi, khi chết còn được ôm người
đẹp bạc tỷ trong tay. Ước gì…
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét