-
Cũng đi mấy nơi rồi nhưng chưa đâu vào đâu, khó lắm.
-
Tại bác “kén cá chọn canh” quá đấy thôi. Vào thời buổi
khó khăn như hiện nay, có được việc làm đã may lắm rồi, phải biết chấp nhận chứ.
-
Kiếm được việc làm đủ để có ba bữa, quần áo mặc cả ngày
đâu có khó. Tôi muốn cháu ngay khi được nhận vào làm là phải giữ chân Chủ tịch
Hội đồng quản trị, chí ít cũng là Tổng Giám đốc cơ.
-
Bác điên à, nhiều người phấn đấu cả đời, sẵn sàng làm mọi
chuyện mà còn chẳng được nửa cái chức đó, nữa là thằng nhóc “ăn chưa no lo chưa tới” nhà bác.
-
Khó mấy cũng phải tìm bằng được, nhất định tôi không để
cháu làm công nhân hay cán bộ bình thường. Làm to, doanh nghiệp có khó khăn đến mấy vẫn được hưởng lương
cao, bổng hậu.
-
Làm gì có chuyện đó, sản xuất hay kinh doanh đình đốn thì
các cấp lãnh đạo phải là những người chịu thiệt hại đầu tiên chứ?
-
Bác ở trên trời rơi xuống đấy à, ở nước mình đừng hi vọng
vào điều đó. Vừa rồi có một doanh nghiệp xây dựng vào hàng “chóp bu” có báo cáo
làm ăn thua lỗ trong năm qua là hơn 600 tỷ đồng, trong khi ông Chủ tịch Hội đồng
quản trị vẫn nhận lương đều đặn gần 80 triệu đồng mỗi tháng.
-
Vậy chắc lương cán bộ nhân viên ở đó cao lắm. Thời buổi
kinh tế khủng hoảng như hiện nay được thế là quí lắm đấy?
-
Ngược lại, hầu hết đều bị giảm thu nhập, có những bộ phận
bị nợ lương nửa năm nay. Nhiều người không sống nổi phải bỏ việc ra ngoài làm cửu
vạn, phụ vợ bán hàng rong.
-
Ở nước ngoài, khi kinh tế khủng hoảng nhiều giám đốc tự
nguyện nhận lương tượng trưng là 1 đô-la mỗi năm, sẵn sàng nhận hết khó khăn về
mình, khiến nhiều nhân viên noi theo, cùng nhau vượt qua cơn bĩ cực đấy.
-
Bác lại nằm mơ giữa ban ngày rồi, ở mình người đứng đầu
doanh nghiệp mà cũng làm thế thì lấy tiền đâu ra để hàng sáng ăn phở Ko-bê gần
triệu bạc mỗi bát. Không ăn uống đủ chất làm sao có đủ sức khỏe để mà cống hiến
cơ chứ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét