- Ra
đường thấy đầy rẫy chuyện xấu như sự vô cảm trước người gặp hoạn nạn, thanh
niên tranh chỗ ngồi của người già trên xe buýt, vợ chửi chồng, con đánh cha… chẳng
lẽ tôi lại khen ngợi.
- Lên
án cái xấu là cần thiết, nhưng xã hội mình đâu chỉ có những chuyện như thế,
hàng ngày vẫn xuất hiện những tấm gương tốt đấy thôi.
- Cái
tốt nó là lẽ đương nhiên, trong mỗi con người ai chẳng có ít nhiều, cần gì phải
khen. Phê bình cái dở cũng là để cái hay hoàn thiện hơn đấy chứ.
- Ai
chẳng biết thế, nhưng khen hay chê cũng nên đều nhau. Hàng ngày trên mặt báo
phơi bày nhiều chuyện lấn chiếm đất công, xây nhà không phép, mà ít khi xuất hiện
tin bài hiến đất làm trường học, làm nhà văn hóa.
- Lại
có vấn đề gì khiến bác bức xúc phải không?
- Bức
xúc thì không, nhưng bồi hồi thì có. Chẳng là gần đây, ở Đồng Nai, có nhiều người
dân hiến đất làm đường.
- Ôi
dào, chuyện xưa lắm rồi. Khối người sau khi hiến đất, nhà được ra mặt đường,
bán được giá hơn nhiều lần. Hiến đất mà được lợi như thế, ai chẳng muốn.
- Sao
bác lại có thể nghĩ xấu về con người thế nhỉ. Ở địa phương này, không chỉ có một
người hiến, mà cả huyện cùng thực hiện. Có gia đình, nhà không ở mặt đường cũng
bán đất góp tiền làm đường.
- Thì
họ cũng đi trên con đường đó nên phải đóng góp là đúng rồi.
- Vấn
đề là nhiều người rất nghèo, đất không có để bán mà vẫn mang sổ đỏ nhà cửa ra
ngân hàng thế chấp lấy ít tiền chung sức với hàng xóm láng giềng.
- Sao
lại có người tử tế đến thế được, tôi chẳng tin. Hay chính quyền địa phương ép người
dân nơi đây làm thế để đẹp báo cáo cấp trên?
- Tôi
không nói chuyện với bác nữa. Ai mà cũng mất lòng tin như bác, xã hội làm sao
tiến lên được. Chán lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét